Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đông Mạch vừa nghe lời này, nhất thời không cười nổi, chăm chú vo gạo nấu cơm, cũng không muốn nói chuyện với mẹ chồng.
Cô gả tới đã nửa năm, quả thức không có động tĩnh.
Nửa năm, muốn nói là dài cũng không dài, nhưng là ai quy định kết hôn nửa năm thì phải có tin vui? Nhưng nói ngắn cũng không ngắn, những người trong thôn vốn là kết hôn mấy tháng liền báo tin vui.
Bởi vì chuyện này, Vương Tú Cúc luôn miệng nói, thúc giục Đông Mạch, nhìn chằm chằm vào bụng của Đông Mạch, thậm chí hỏi kinh nguyệt của cô, Đông Mạch cũng là người nhạy cảm, tự nhiên cũng có chút khó chịu.
Cũng may Lâm Vinh Đường luôn đứng về phía cô, anh cảm thấy chuyện sinh con không thể nóng vội, cứ từ từ là được, mới kết hôn nửa năm, đâu có gì phải gấp.
Đông Mạch cảm động Lâm Vinh Đường quan tâm đến mình, Lâm Vinh Đường cũng không tạo áp lực cho cô, vẫn ở trước mẹ chồng giúp cô nói chuyện, cô cảm thấy mình đã cưới đúng người, người đàn ông này đối với cô thật sự rất tốt.
Bởi vì Lâm Vinh Đường đối xử tốt với cô, Đông Mạch cũng nguyện ý chịu đựng sự nóng nảy của mẹ chồng, dù cũng có một lần mẹ chồng bĩu môi nói gà không đẻ trứng là gà như thế nào, cô cũng vờ như không nghe thấy.
Đông Mạch dùng sức thổi vào ống bễ, thổi lửa cho bếp than, nhưng là vẫn đang ngóng tai nghe bên ngoài, cô không muốn nói chuyện với mẹ chồng, tránh cho nghe khó chịu, nhưng là không nhịn được muốn nghe xem bà nói gì.
Lâm Vinh Đường căn bản không để ý đến chuyện sinh con, ngược lại là nói chuyện của Thẩm Liệt, nói Thẩm Liệt sống không dễ dàng, nói Thẩm Liệt cưới vợ lại trắng tay, an ủi mẹ nói: “Mẹ, mẹ nhìn Thẩm Liệt cùng tuổi với con, cũng hai mươi bốn tuổi, đến bây giờ mới lấy vợ, con so với cậu ấy tốt hơn nhiều, nói cho cùng cũng chỉ mới nửa năm, mẹ gấp gì chứ, con cái đến cũng là duyên phận, không thể gấp được.”
Đông Mạch trong nhà nghe chồng mình nói những lời này, trong lòng càng cảm động.
Mùa hè, đốt lò than, phòng bếp nóng đến mức muốn nghẹt thở, mồ hôi từ trên mặt chảy xuống, cô lau mồ hôi đi, trong đầu nghĩ tới mình gả cho Lâm Vinh Đường đúng là có phúc.
Người đàn ông như vậy, làm việc tỉ mỉ, quan tâm, cô đi tìm ở đâu có!
Nhưng là Vương Tú Cúc lại nóng vội: “Mẹ mặc kệ, dù sao các con cũng nhớ, năm nay Đông Mạch nhất định phải có tin vui! Con bây giờ cũng đừng rảnh rỗi, mau đưa Đông Mạch đến phòng khám cho người ta kiểm tra một chút, xem thử con bé có phải chỗ nào có vấn đề, nếu không sao không mang thai được chứ?”
Lâm vinh Đường nghe lời này, liền tức giận, trán còn xuất hiện chút gân xanh: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Sức khỏe Đông Mạch sao có thể có vấn đề, cô ấy vẫn khỏe, con nói rồi, chúng con kết hôn mới được nửa năm, mẹ không cần phải gấp như vậy chứ? Trong thôn, những gia đình kết hôn hơn một năm vẫn chưa có em bé cũng rất nhiều! Mẹ sao cứ phải so đo với người ta?”
Vương Tú Cúc nhìn con trai lại bênh con dâu như vậy, càng giận, càng tỏ ra ủy khuất, chỉ Lâm Vinh Đường: “Mẹ mày liều mạng sinh mày ra, lại nuôi mày lớn đến từng này, mày lại cãi mẹ như vậy? Mẹ cũng đã cản mày, nhưng chính mày lại đòi cưới dâu, bây giờ cưới về lại không sinh con, Vương Tú Cúc đây không làm, các người tự nghĩ cách, nhanh chóng có con cho mẹ! Đừng so đo với người khác, người khác là người khác, Vương Tú Cúc ta là Vương Tú Cúc, Vương Tú Cúc ta phải được nhanh chóng bé cháu trai! Nếu như nó trong năm không có gì, thì chúng ta cũng không cần, cần loại dâu này làm gì, vô dụng đến như thế? Gà không đẻ trứng, cũng không ai cần!”
Nói xong lời này, bà giận đến mức trực tiếp bưng mán thức ăn cho gà bên cạnh lên, đập mạnh xuống đất, thức ăn cho gà bên trong máng đổ đầy ra đất, gà trong sân cũng chạy tán loạn.
Vương Tú Cúc quay người đi ra ngoài, trong miệng còn lầm bầm mắng.
Ai ngờ rằng bà mới vừa đi tới trước cửa, liền thấy Thẩm Liệt đang đứng đó, trong tay còn cầm hai con cá.
Vương Tú Cúc có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng không để ý đến Thẩm Liệt, bỏ đi.