Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Điện Khanh trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Chuyện anh ta đi coi mắt cũng không đến mức đâu, vừa lúc hôm nay anh có việc phải tới Tân Nhai Khẩu, gặp được anh ta sẽ tiện hỏi luôn, để anh ta cho em một câu trả lời. Em đừng nên suy nghĩ quá nhiều.”
Lâm Vọng Thư: “Cái này ... Cũng không cần đâu, em tội gì phải đi hỏi.”
Lục Điện Khanh: “Dù giữa các em có như thế nào, anh ta cũng nên cho em một câu trả lời, không thể cứ vậy lạnh nhạt thờ ơ với em được.”
Nói xong, Lục Điện Khanh cũng xoay người, đi.
Lâm Vọng Thư ngây người nhìn bóng lưng của anh, nhất thời mờ mịt, anh muốn làm gì?
Một lát sau, cô đột nhiên hiểu ra, định chạy đuổi theo, đừng nói là anh đi khuyên Lôi Chính Đức chịu trách nhiệm với mình đấy chứ?!
Đừng như vậy nha!
*************
Lâm Vọng Thư giao bức thư khiếu nại cho ban tổ chức Trung ương Cục, lại hỏi thăm tin tức, ai ngờ nghe người ta nói, một ngày ban tổ chức Trung ương Cục nhận được mấy trăm bức thư khiếu nại, ngày ngày bận rộn đến mức không có cả thời gian uống nước, nói những người nộp thư khiếu nại sau đều phải xếp hàng: “Chờ đi, chúng tôi giải quyết hàng ngày, sớm muộn gì cũng tới lượt.”
Lâm Vọng Thư thầm cảm thấy lạnh cả lòng, nghĩ lỡ phải chờ nửa năm một năm, vậy cũng phải chịu đủ, nhưng bọn họ không có cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi.
Cô lại nhân cơ hội đi tới nhà máy hóa chất, hỏi thăm về Phùng Vận Đào, nhưng đáng tiếc là, hiện tại chỉ vừa kết thúc mười năm gian khổ, nhà máy hóa chất cũng đang hỗn loạn, nói là đang chỉnh đốn lại, nhất thời không tìm được người. Về phần Phùng Vận Đào, chưa từng nghe nói đến.
Lâm Vọng Thư cảm thấy hơi bất đắc dĩ, đành phải để lại một phong thư, nói cả gia đình em gái của Phùng Vận Đào đều đã qua đời, cháu ngoại may mắn sống sót qua vụ động đất ở Đường Sơn, hiện tại không có nhà để về, lại để địa chỉ nhà của mình lại, nghĩ nếu một ngày nào đó Phùng Vận Đào thấy, nể mặt em gái sẽ đến tìm cháu ngoại, như vậy có thể giữ liên lạc.
Trong ấn tượng của cô ấy, con người của Phùng Vận Đào cũng không tồi, tuy điều kiện gia đình mình không được tốt lắm, nhưng vẫn rất quan tâm đến cháu ngoại. Nếu nhìn thấy, chắc ông ấy sẽ đến tìm.
Cả một buổi chiều nay cô chạy ở bên ngoài, đi làm hai việc, kỳ thực chưa thể hoàn thành việc gì. Nhưng cô lại nghĩ dù sao vẫn có hy vọng, có khi một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp lại. Nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Cô cứ vậy thong thả đi về nhà, ai ngờ về đến nhà lại nhìn thấy một chiếc xe đạp đỗ ở cửa đại tạp viện, trên ghi đông xe đạp treo một túi thịt ba chỉ, nhìn cũng phải đến bảy tám cân.
Đứng bên cạnh xe đạp là Lôi Chính Đức, anh ta đang dùng tay chải chuốc lại tóc mình.
Nhìn thấy Lâm Vọng Thư, anh ta lập tức tươi cười: “Anh đang định tìm em đây, nhưng mà lại không nhớ nhà em là nhà nào, đúng lúc em trở về! Vọng Thư, mấy ngày nay em thế nào?”
Lâm Vọng Thư thờ ơ hỏi: “Anh tới làm gì?”
Lôi Chính Đức: “Anh tới thăm em mà, em xem này, tám cân thịt ba chỉ loại ngon, anh mang tới cho em cải thiện bữa ăn này.”
Lâm Vọng Thư: “Anh tự giữ lấy đi.”
Lôi Chính Đức cau mày, đánh giá Lâm Vọng Thư: “Vọng Thư, em sao vậy? Em giận anh à?”
Lâm Vọng Thư nhìn về phía Lôi Chính Đức.