Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Vọng Thư chưa kết hôn, trở về thành phố coi như là đúng bổn phận, hồ sơ đầy đủ, giải quyết thủ tục cũng thuận lợi, làm một lúc là xong. Nhân viên công tác nói máy hỏng, phải hai ngày nữa mới lấy được sổ hộ khẩu, nên đưa cho cô một tờ giấy trước.
Lâm Vọng Thư cầm giấy, tiện thể hỏi hiện tại có chính sách gì liên quan đến sửa lại án sai không.
Sau mười năm địa ngục kia, rất nhiều người được sửa lại án sai trở về thành phố, vụ án của anh cô cũng là một trong số đó. Chỉ là cô nhớ, phải sang năm sau vụ án của anh trai cô mới được sửa lại án sai. Trước lúc này, anh cô còn từng trốn tới lang phường.
Trước lúc này, người nhà không biết gì cả, ngoài ra anh cô trộm chạy trở về, lại càng không dám đi hỏi, cứ vậy ẩn nấp.
Bây giờ cô được sống lại một lần, có kinh nghiệm lúc trước, cô mạnh dạn hỏi ra. Cảnh sát mặc thường phục rất tốt bụng, nhiệt tình hướng dẫn cho cô, nói nếu cảm thấy oan khuất, gia đình bọn họ viết một lá thư khiếu nại lên Phòng Tổ chức.
Nghe đến lời nhắc nhở này, cô cũng nhớ ra. Đúng vậy, chỉ cần viết thư khiếu nại cho ban tổ chức Trung ương Cục là được.
Nhìn thấy cô đi vào cục công an giải quyết công việc, Ninh Bình còn hơi lo sợ, cô ấy cứ cúi gằm mặt xuống, đến khi đi ra khỏi cục công an, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Chị ơi, chị giỏi thật đấy, nhìn công an không sợ hãi gì cả, sao chị không sợ vậy.”
Lâm Vọng Thư: “Công an phục vụ cho nhân dân, chúng ta không có gì phải sợ cả.”
Nghe thấy vậy, Ninh Bình muốn nói lại thôi, Lâm Vọng Thư hiểu ý của cô ấy: “Yên tâm đi, quá khứ đã qua rồi, tương lai sẽ là ngày tốt lành.”
Ninh Bình rõ ràng là không tin cho lắm, nhưng vẫn ừ đáp lại.
Lâm Vọng Thư: “Em có còn ấn tượng gì về nhà cậu em ở Bắc Kinh không? Có nhớ nhà bọn họ ở đâu không?”
Ninh Bình: “Lúc yêm đến vùng nông thôn ở Đường Sơn, yêm vẫn còn rất nhỏ, không nhớ gì cả, chỉ nhớ trước nhà yêm có một con sông.”
Lâm Vọng Thư nghe thấy vậy cũng hiểu, cô ấy đang nói đến sông Thông Huệ.
Nhưng có biết điều này cũng vô dụng, phải biết địa chỉ cụ thể.
Co ấy nhớ cậu mình làm ở nhà máy hóa chất, nhưng biết đi đâu mà tìm bây giờ, nhà máy hóa chất quá lớn.
Lâm Vọng Thư suy nghĩ rồi nói: “Hiện tại không thể giải quyết luôn chuyện của em được, hiện tại chị phải đi văn phòng thanh niên trí thức giải quyết hộ khẩu, còn phải viết đơn khiêu nại giúp anh chị, chờ giải quyết xong mấy chuyện này, chúng ta lại tập trung giúp em tìm người nhà.”
Ngoài hai chuyện này ra, cô còn phải tìm một công việc làm tạm thời, chuẩn bị học tập, cũng tranh thủ cắt đứt quan hệ với nhà họ Lôi. Quá nhiều chuyện dồn một lúc, cô nhất thời không làm hết được.
Ninh Bình vội nói: “Chị ơi, em không vội đâu, cứ làm từ từ là được, em thật sự không vội đâu! Em cũng nhìn ra, chị mới trở về, có cả đống chuyện phải làm.”
Lâm Vọng Thư biết cô ấy rất sốt ruột, dù sao cô cũng đang ăn ngủ ở nhà cô, phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Nhưng cũng không có cách nào cả, chỉ có thể gác lại đã.
Cô lập tức an ủi cô ấy, nói: “Ninh Bình, con người ta ai cũng có lúc gặp khó khăn, như bây giờ em gặp khó khăn phải ở nhà chị. Em cứ an tâm ở nhà chị đi, chúng ta ăn cái gì, em ăn cái đấy, em cũng đừng ngại ủy khuất. Chờ sau này, không chừng một ngày nào đó chúng ta gặp phải chuyện gì, cúng ta còn phải trông cậy vào em đấy. Nếu em đi theo anh trai chị trở về, vậy chứng tỏ là chúng ta có duyên, chị sẽ coi em là em gái của chị, em cũng đừng khách khí.”