Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đang suy nghĩ, Lôi Chính Đức nhẹ giọng nói: “Vọng Thư, em không cần phải suy nghĩ vớ vẩn, thật ra Điện Khanh đã nói với anh rồi.”
Lâm Vọng Thư nhíu mày hỏi: “Nói? Nói cái gì?”
Lôi Chính Đức mím môi, khổ sở nói: “Anh ấy tới chất vấn anh, hỏi có phải là anh phụ lòng em không, nói hôm qua người khác buôn chuyện lung tung, nên lúc này anh mới vội vàng xách thịt heo tới.”
Lâm Vọng Thư thầm cười khẩy trong lòng, Lục Điện Khanh đúng không? Cô đắc tội với anh khi nào hả? Sao anh lại tự cho là đúng như vậy ? Ai bảo anh lắm mồm?
Lôi Chính Đức tiếp tục nói: “Vọng Thư, vì vậy hôm nay anh dứt khoát nói với người nhà anh.”
Lâm Vọng Thư: “Anh nói cái gì?”
Lôi Chính Đức: “Anh nói với người nhà anh là chúng ta đã ngủ với nhau, làm vợ chồng thật sự, anh phải chịu trách nhiệm với em, nếu không anh sẽ là kẻ lưu manh, anh sẽ đi đến cục công an tự thủ!”
Anh ta dõng dạc nói ra những lời này.
Ngay khi anh ta dứt lời, trong con ngõ yên tĩnh như có cơn gió thổi qua, mang theo hương hoa hòe thoang thoảng.
Lâm Vọng Thư im lặng nhìn Lôi Chính Đức, một lúc lâu sau mới vô lực lẩm bẩm nói: “Mình rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì...”
Mới bị người làm hỏng thanh danh như vậy!
Trong con hẻm nhiều miệng lưỡi nhân gian, coi như có tránh đi nữa, cũng không ngăn được việc người ta dùng một lỗ tai nghe, quay đầu, liền theo gió truyền ra ngoài.
Quan Úc Hinh tự nhiên tức giận, lúc này phải đi tìm Lôi gia gây chuyện, bị Lâm Vọng Thư ngăn lại, khuyên bảo: “Đừng có để ý quá nhiều như vậy, con cũng đã cho anh ta hai cái tát để anh ta tỉnh ra. Bây giờ cứ dây dưa với bọn họ, danh tiếng gì chứ, chờ sau này con tìm được người tốt hơn, con cũng không tin bọn họ còn dám nói cái gì!”
Quan Úc Hinh suy nghĩ một chút, bắt đầu cảm thấy chuyện này quả thật khó xử lý, danh tiếng của nhà bà vốn là rất quý giá, nhưng bây giờ càng lúc càng đen, cũng không thể đi đến bệnh viện lấy kết quả để chứng minh cho mọi người xem!
Lập tức bà liền hành động, đi khắp nơi tìm người, giới thiệu cho Lâm Vọng Thư những đối tượng mới, hơn nữa, muốn tìm được người tốt, tìm một đối tượng tốt, để cho những người đó mở mắt ra nhìn một chút, con gái bà có bản lĩnh như thế nào!
Mà trong con hẻm, bởi vì Quan Úc Hinh tức giận, tự nhiên cũng không ai dám thể hiện điều gì ra mặt, nhưng là cũng không ngăn được miệng thiên hạ nói tới nói lui, cho nên đến ngày thứ ba, lúc Lâm Vọng Thư đến chỗ Tôn Nhị nãi nãi lấy quần áo, ngay cả Tôn Nhị nãi nãi cũng bắt đầu nói những lời tình ý sâu xa: “Vọng Thư, gặp phải chuyện gì, con cũng phải nhìn về phía trước, coi như nhà của cậu ta không muốn, chỉ cần lòng thành muốn một đứa trẻ, vào cửa nói chuyện, quay về sinh một tiểu tử mập mạp, vị trí cũng vững vàng, chịu đựng một chút, thì người tốt cũng chính là con.”
Lâm Vọng Thư nghe vậy nhưng cũng không để ý tới, những lời này của thế hệ trước, dù sao cũng từ tai trái qua tai phải bay đi.
Bây giờ cô rất muốn thức, có ngủ hay không thì thế nào, người khác muốn ngủ thì liền ngủ, sau này nếu như cô lại tìm một đối tượng, dù là đối tượng nghĩ như vậy, cũng không có ý gì, Dù sao kiếp trước là ngủ, người ta cũng cho là mình ngủ như vậy, nhưng có thể tiếp nhận đối tượng, nếu không thể tiếp nhận thì kéo xuống, coi như mình cũng không có lừa gạt gì.
Đến nổi tên Lôi Chính Đức thấy trò vui này, cũng đừng để cho anh ta có ngày rơi vào trong tay cô, cô nhất định không khách khí!