[Thập Niên 80] Tái Hôn

Chương 46: Chương 46: Tôi da trắng đoan trang ưu nhã (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lâm Vọng Thư cảm thấy, đời này của mình, nếu muốn một cuộc hôn nhân tràn đầy hạnh phúc, càng phải cố gắng vươn lên, vươn lên, phát triển mình, như vậy có thể tìm được một người đàn ông có tư chất cao, tu dưỡng tốt, tư tưởng hiện đại.

Cô học như vậy cả một buổi chiều, phát hiện trí nhớ của mình tốt hơn so với trước kia, có lẽ đầu óc tuổi trẻ thông suốt, cũng có thể do những kiến thức có được từ tuổi ba mươi khiến khả năng hiểu của cô tốt hơn, tóm lại, sau khi đọc một lần, liền hiểu rất nhanh.

Cô lấy bài tập trong vở ra làm thử một chút, suy nghĩ làm nhiều bài tập chắc chắn có thể dùng.

Cô cắn bút bắt đầu suy nghĩ, sau này còn phải nghĩ cách mô phỏng lại đề để làm, cô phải nắm chặt cơ hội lần này, để có thể thi đậu lần này, phải thật cố gắng.

Ai ngờ đang học, Ninh Bình đột nhiên vội vàng quay trở lại: “Chị, không xong, không xong!”

Lâm Vọng Thư: “Sao thế, trời sập?”

Ninh Bình giậm chân: “Anh Thính Hiên không biết làm sao lại nghe được cuộc trò chuyện lúc nãy, em vừa đi qua, anh ấy liền hỏi em cặn kẽ, sau khi hỏi, anh ấy giận quá chừng, liền chạy ra ngoài, em cố gắng lắm cũng không níu lại được!”

Lâm Vọng Thư vừa nghe, cũng liền cau mày.

Cô mới vừa viết thư khiếu nại, đang muốn khiếu nại vụ án của anh, anh cô lúc này nhất định không thể đánh nhau, xảy ra chuyện gì, nếu không, chỉ sợ là bình phản khó thành.

Lập tức hỏi: “Em có phải nói gì với anh ấy không?”

Ninh Bình: “Không, thật không có, sau khi em ra ngoài, anh ấy trực tiếp hỏi, anh là nghe người khác nói!”

Làm sao ngay cả những người lạ ngoài kia đều ở đây nói những chuyện này, nhà bọn họ đã nổi tiếng như vậy sao?

Ninh Bình: “Làm thế nào, làm thế nào, anh Thính Hiên phải đi đánh nhau, anh ấy chạy ra nhanh, vèo một cái liền mất dạng, em cũng không biết đi đâu tìm anh ấy!”

Lâm Vọng Thư suy nghĩ một chút: “Bây giờ chúng ta đến Lôi gia, dù như thế nào, cũng không thể để Lôi gia đưa anh ấy vào đồn cảnh sát, một khi vào đồn cảnh sát, chuyện này của anh ấy sẽ phiền phức lớn!”

Ninh Bình: “Được, vậy chúng ta đi nhanh!”

Lâm Vọng Thư cũng không dám trễ nải, đặt quyển sách xuống, cùng Ninh Bình nhanh chóng đến Lôi gia.

Ai biết mới ra khỏi đường hẻm, liền thấy Lục Điện Khanh, trong tay anh xách một cái cặp, không biết ở đâu tới.

Lục Điện Khanh thấy cô: “Cô đi đâu vậy, gấp như thế?”

Lâm Vọng Thư không thấy anh thì cảm thấy khá tốt, vừa nhìn thấy anh tự nhiên tức giận: “Anh quản được sao?”

Lục Điện Khanh nghi ngờ.

Lâm Vọng Thư cười nhạt: “Lục Điện Khanh, có phải anh đi tìm Lôi Chính Đức nói gì?”

Lục Điện Khanh: “Tôi vừa mới đến, chỉ nói chuyện coi mắt, anh ta nói không có chuyện này, nói bây giờ các người đang rất tốt.”

Lâm Vọng Thư: “Tôi để cho anh nói sao? Chuyện của tôi, sao anh lại phải nói?”

Lục Điện Khanh ánh mắt phức tạp: “Lâm Vọng Thư, tôi chỉ muốn xác nhận tình huống của các người.”

Lâm Vọng Thư: “Tôi đã nói với anh, tôi và anh ta đã chia tay, chia tay chính là chia tay, sao anh lại đi hỏi anh ta?”

Lục Điện Khanh ánh mắt khóa trên gương mặt cô, giọng nói khác thường: “Ngày đó, vẻ mặt của cô nhìn thật không tốt.”

Lâm Vọng Thư buồn cười nhìn anh: “Vậy thì thế nào, ngày hôm qua tôi khó chịu, hôm nay không khó chịu cũng không được sao? Lục Điện Khanh, tôi da trắng, dáng vẻ xinh đẹp, đoan trang ưu nhã, dựa vào đâu anh lại đến cầu xin anh ta đến cưới tôi? Anh cảm thấy tôi thiếu đàn ông, không ai thèm lấy hay thế nào chứ? Anh xem những đối tượng mẹ tôi giới thiệu cho tôi, cũng không tệ, tôi đang định xem xét! Anh làm cho Lôi Chính Đức dính lấy ta là vì không muốn để cho tôi tìm chỗ tốt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.