[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con

Chương 46: Chương 46: Ai không phải là trai tân? (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng cả ba cô con dâu mẹ đều cãi nhau, nhiều như vậy mẹ tự tìm lý do đi, hơn nữa con cũng không yếu đuối như anh cả và anh hai đâu, nếu còn tiếp tục gây sự, mẹ chuyển ra ngoài đi.”

Châu Thải Phượng tức đến đau thắt tim, nghiến răng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, nói: “Đồ vong ơn bội nghĩa, nhà cũ đã bị san phẳng rồi, chuyển đi, mày muốn tao với cha mày ngủ ở lề đường đúng không? Tao thấy mày bị đứa con gái này mê hoặc rồi.”

Tưởng Lệ Đình không chút nể tình: “Đã như vậy, nếu mẹ đã muốn tái phạm, dù có ngủ chuồng heo tôi cũng không quan tâm.”

Châu Thải Phượng tức giận mắng: “Đồ tàn nhẫn, mày dám cho mẹ mày ngủ ngoài chuồng heo.”

Tưởng Trụ bê đồ ăn tới, ném lên trên mặt bàn, cơm canh đều đổ ra, tức giận ngắt lời: “Được rồi, ăn cơm đi, ngày nào cũng cãi nhau, cũng không sợ người ta cười cho à.”

“Ai cãi nhau, lúc cô ta chưa tới, tôi với Lệ Đình có cãi nhau câu nào đâu, đây còn không phải do cô ta phá.”

Châu Thải Phượng ngân ngấn nước mắt, nhìn đứa con trai yêu quý nhất đối xử với mình như vậy, tim rất đau, nức nở nói: “Tôi hy vọng Lệ Đình tìm được gia đình tốt, còn không phải nghĩ đến việc sau này nó có việc gì thì nhà bố mẹ vợ có thể giúp đỡ một chút, cũng đỡ phải đi đường vòng.

Nó đã hai mươi ba rồi, lớn như vậy, tôi đã từng bắt nó giặt một bộ quần áo, rửa một cái bát, trồng cái cây nào chưa?

Trên đời này cha mẹ nào mà không mong con trai tìm được người tốt, cả nhà từ trên xuống dưới đều nuông chiều mà lớn lên, như thế nào mà lại thành lỗi của tôi.”

Tưởng Lệ Đình lập tức nghẹn lời.

Lời này không hề sai, lúc còn nhỏ gia đình hắn không giàu có, nhưng với tư cách là con út, cái gì ngon cũng nhường cho hắn.

Gây họa gì thì nói cùng lắm là hai câu, cũng không dám nặng lời, về sau mười mấy tuổi đã đi vào Nam ra Bắc, có lẽ trời sinh tính cách đàn ông không được tinh tế, tỉ mỉ.

Về nhà nếu đi tay trắng, Châu Thải Phượng còn giấu người nhà, đưa cho hắn số tiền bằng cả vụ lúa mạch.

Khi đó chưa ở riêng, tiền đều do Châu Thải Phượng cầm, chị dâu cả và chị dâu thứ sau khi biết thì ầm ĩ cả lên.

Cho hắn đúng là nước dội lá khoai, không đáy, đời này không có tài sản mà đòi làm ông chủ.

Châu Thải Phượng đều nhao nhao lên mắng lại, trong lời nói lúc nào cũng kể hắn thông minh, có tiền đồ, kiếm được tiền cho tất cả mọi người được hưởng phúc.

Sau đó, lần đầu tiên hắn bán được hàng hóa ở nhiều nơi, cũng tiết kiệm được chút tiền, cuối cùng quả thực nắm lấy cơ hội để mở xưởng may, năm đầu tiên đã phát tài, mới có ngày hôm nay. Sau đó đành ở lại với Châu Thải Phượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.