[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con

Chương 19: Chương 19: Ba đứa con (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tưởng Lệ Đình khẽ hôn lên mặt cô, làm sao biết thế nào là dịu dàng, ôn nhu chăm sóc, tự nhủ: “Được, vậy anh sẽ làm ngay.”

Tô Vãn Nghiên nhắm mắt lại cam chịu, cắn chặt cánh mội, nước mắt ở đôi mắt không ngừng chảy xuống.

Đúng lúc, ngoài cửa truyền đến giọng nói: “Lệ Đình, con ở bên trong làm gì, nhanh ra đây cho mẹ.”

Tưởng Lệ Đình nhíu mày, quay đầu về hướng cửa nói: “Đừng làm phiền con, con đang bận chút việc, mẹ mau dẫn các cháu về phòng đi.”

Hai người già ngoài cửa đỏ mặt.

Bình thường sao không nghĩ tới chuyện hẹn hò dù có bị thúc giục, kết hôn sinh con, bỗng nhiên dẫn về một cô gái, lại còn về nhà vội vàng kéo rèm hành sự.

Châu Thải Phượng chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, cô ta có gì tốt, con không thích con gái của quản đốc xưởng quốc doanh, cũng không nên tìm con gái nhà sa cơ thất thế. Chẳng phải sẽ khiến người trong thôn chê cười sao?”

Tưởng Lệ Đình thiếu kiên nhẫn nói: “Bây giờ người đã dẫn về rồi, mọi người không cho con lấy cũng vô ích thôi, hơn nữa, con bây giờ rất thích cô ấy.

Không cưới cô ấy thì con sẽ độc thân, hai người mau trở về phòng đi, nếu không thì vợ con sẽ xấu hổ.”

Châu Thải Phượng lập tức nghẹn họng.

Căn bản không ngờ đứa con trai mình vẫn tự hào có thể bị phụ nữ mê hoặc mà nói ra những lời này.

Tưởng Trụ mặt mũi đỏ bừng, cũng không hứng thú nghe con trai và con dâu nói chuyện phòng the, ông kiên quyết lôi bà về phòng, gọi mấy đứa nhỏ vào nhà, đóng cửa lại nói: “Con trai kết hôn thì không được sao, con gái nhà người ta lớn lên cũng rất xinh đẹp, nhìn rất lương thiện, về sau cũng sẽ không cãi nhau với bà, đây không phải chuyện tốt sao.”

Tưởng Thâm ôm Nha Nha ru ngủ, Tưởng Trầm loẹt quẹt đôi dép lê sửa sang lại giường chiếu, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, rất sợ bị trở thành nơi trút giận.

Châu Thải Phượng tức giận: “Tốt cái gì? Con gái làng trên xóm dưới quanh đây mà con mình không chọn .

Đây là con gái kẻ sa cơ thất thế, không cần nói, nhất định từ bé đã được nuông chiều từ bé đã không biết làm gì, ít nhiều con trai chúng ta còn chịu thiệt.

Đúng là con gái quản đốc của xưởng quốc doanh kia lớn lên không xinh đẹp bằng, nhưng có thể kết hôn với cô ấy thì nhất định có một đống của hồi môn.

Cái này là khen ngược, có trần truồng tới đây, cũng không sợ xấu hổ.”

Giọng của bà rất lớn, như cố ý để Tô Vãn Nghiên nghe thấy.

Cô bị ép tới mức không thở nối, nước mắt tuôn rơi, lồng ngực tức nghẹn, tức giận cùng oán hận đan xen. Hàng loạt cảm xúc dồn đến, làm đầu cô đau muốn nứt ra, chỉ có thể im lặng khóc thút thít.

“Vợ, ngày mai anh sẽ nói chuyện một chút với ba mẹ, về sau sẽ không để em chịu ủy khuất.”

Tưởng Lệ Đình khẽ hôn lên gương mặt của cô, vẻ mặt thoải mái như thường lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.