[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con

Chương 36: Chương 36: Gọi mẹ (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cậu bị dọa, vội vàng rụt tay về, chạy ra trốn đằng sau Tưởng Thâm.

Tô Vãn Nghiên nhíu mày: “Anh đánh chúng bao giờ chưa?”

“Anh không hề, cùng lắm là bọn chúng thấy anh đánh người khác thôi.”

Tưởng Lệ Đình nói xong, quay đầu lại, nhịn cười, chạy về phía cửa nói: “Chạy cái gì mà chạy? Móng tay cháu bẩn như vậy, sao có thể sờ vào đồ ăn? Rửa tay sạch đi.”

Tưởng Thâm và Tưởng Trầm sợ tới mức bả vai run lên, Tưởng Nha Nha khóc lên “oa oa”.

Tô Vãn Nghiên nói: “Anh đi dỗ đi, tôi đi thay quần áo.”

Tưởng Lệ Đình giật giật khóe môi, hắn đi ra ngoài, ngồi xổm trước mặt Nha Nha, nghiêm mặt nói: “Không được khóc, làm phiền đến vợ chú rồi.”

Tô Vãn Nghiên thay quần áo, không nói câu nào.

Tưởng Thâm biết mình đang ở nhà, cậu vội vàng ôm lấy Nha Nha dỗ dành.

Tưởng Trầm nhút nhát ôm lấy đống kẹo sữa, không dám nhìn Tưởng Lệ Đình.

Tô Vãn Nghiên đi ra, bóc một cái kẹo sữa bị vỡ ra, nhét vào miệng Nha Nha.

Cô bé chép chép cái miệng nhỏ nhắn, giống như nếm được mỹ vị, bàn tay nhỏ bé không ngừng vui vẻ vẫy vẫy.

Lỗ tai Tưởng Lệ Đình đã yên ổn, hắn quay người đi ra ngoài.

“Vợ, em chơi với chúng đi, anh đi giặt quần áo.”

Đột nhiên, Tô Vãn Nghiên nắm lấy tay áo hắn, ấp úng nói: “Còn có ga giường và vỏ chăn.”

Tưởng Lệ Đình nhìn gương mặt xấu hổ của Tô Vãn Nghiên, lập tức hiểu ý, vui vẻ nói: “Vợ yên tâm, anh nhất định giặt sạch sẽ mà.”

Tô Vãn Nghiên giả vờ không nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của hắn, tiếp tục chơi với Tưởng Nha Nha.

Tưởng Lệ Đình đi vào phòng, mở chiếc chăn mỏng ra, chỉ thấy một vòng tròn màu đỏ dính trên nền vải trắng.

Hắn kéo nó một cách gọn gàng, đôi môi mỏng hơi mím lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc bén: Nếu như đã là người của tôi, chuyện lá thư kia, sẽ chờ mẹ của cô ấy về rồi nói sau, để cô biết thì sẽ bỏ trốn mất.

Châu Thải Phượng đang thái rau, quay đầu lại thấy Tưởng Lệ Đình ôm đống ga giường và vỏ chăn rồi ngồi xổm cạnh giếng.

Bà tức tối nói: “Sao mẹ chưa từng thấy con trai giặt ga giường, vỏ chăn cho mẹ bao giờ nhỉ?”

Tưởng Lệ Đình dùng sức vò chỗ có vết máu, nói thẳng thừng: “Không phải do con làm bẩn, chân tay mẹ vẫn còn mạnh khỏe, bản thân cũng nên tự dọn dẹp chứ?”

Châu Thải Phượng tức giận nói: “Thật là nuôi nấng tốn công vô ích.”

Từ Nhị Mai xoay người đi ra ngoài, thấy Tưởng Lệ Đình đang ngồi giặt đồ, kinh ngạc nói: “Lệ Đình, tôi có nhìn lầm không, mẹ cậu bảo cậu không giặt đồ đâu.”

Môi của Tưởng Lệ Đình hận không thể kéo đến tận mang tai, tức tối nói: “Còn tùy là giặt cho ai, nếu là người khác, tôi cũng không giặt cho đâu.”

Từ Nhị Mai nhìn thấy hắn trưởng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.