[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con

Chương 1: Chương 1: Lấy cô gán nợ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Năm 1980, huyện thành Đại Phong.

Tô Vãn Nghiên vừa xuống xe lửa màu xanh, xách theo vali, vừa dẫn theo em gái đến Tiểu Dương lâu thì nghe thấy mẹ kế Lý Thúy Lam lên tiếng chất vấn.

“Tô Quốc Chí, bây giờ cho dù trả xong tiền công của đám chân đất này bằng đồ gia dụng, thì vẫn còn bốn ngàn tệ khi đó ông mượn của Tưởng Lệ Tòa để mở cửa hàng nữa, ngày nào tiền này cũng sinh ra lãi, làm sao có thể trả nổi, người ta nổi danh hung ác ở cả một khu vực, giữ tiền còn hơn giữ mẹ, người trước không trả được tiền lãi và nợ thì đã bị cậu ta cắt đứt một cái chân đấy, bây giờ tôi nói rõ cho ông biết, chúng ta chỉ có một căn nhà này, nếu như ông dùng nó để gán nợ thì đừng trách tôi ly hôn.”

Tô Vãn Nghiên dừng bước ở cửa sân, ngước mắt nhìn về phía bên trong, chỉ thấy cỏ ở bên trong Tiểu Dương lâu rậm rạp, hoa khô rụng khắp nơi, trong căn nhà phong cách châu âu, phòng khách được sơn vàng trần cao, nhưng dưới đất lại vô cùng bừa bộn, không một món đồ trang trí, chỉ có một tấm vải dày đầy dấu chân ở bên trên phủ lên ghế, tương phản rõ độ giàu khó của căn nhà này khi xưa.

Trên gương mặt trung thực của Tô Quốc Chí tràn đầy tang thương, ông ấy nghiêng mắt nhìn hai người ở ngoài cửa, ông ấy gãi đầu một cái nói: “Nghiên Nghiên đã về rồi.”

Bụng dưới Lý Thúy Lam hơi gồ lên, mái tóc ngắn hơi xoăn thời thượng cũng đã biến thành ổ gà, bà ta vội vàng đứng dậy từ dưới đất lên nói: “Nghiên Nghiên, con về đúng lúc lắm, không phải nhà chúng ta thiếu Tưởng Lệ Tòa bốn ngàn tệ sao, con xem con cũng đến tuổi cưới chồng rồi, hay là bảo ba con đến đó nói chuyện để con làm vợ của cậu ta, xem có thể giúp nhà mình xóa 4 ngàn tệ này không, con nhìn ba con một chút xem, vì tìm cách trả tiền trong khoảng thời gian này mà đầu đã trắng đi không ít.”

Tính cách của Tô Quốc Chí rất tốt hiếm khi tức giận, bây giờ cảm thấy rất không vui nói: “Bà nói cái gì đó, Nghiên Nghiên mới mười tám tuổi, vừa thi đại học xong, lại còn có thành tích tốt như vậy, nhất định có thể thi vào đại học kinh thành, tương lai bừng sáng, hơn nữa mẹ của Tưởng Lệ Tòa cũng không phải người dễ sống chung, nếu như gán nợ gả đi thì cả một đời sẽ bị mẹ của cậu ta bắt nạt đến chết.”

Lý Thúy Lam lau nước mắt, nức nở nói: “Thiếu nhiều tiền như vậy, cho dù có thi đại học được thì cũng không có tiền để học, hơn nữa Son Nhi nhà ta cũng muốn đi học đại học, còn có đứa bé mà tôi sắp sinh, chỗ nào cũng thấy tiền, dứt khoát bỏ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.