[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con

Chương 21: Chương 21: Thành công (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Châu Thải Phượng huyết áp tăng vọt, hai mắt tối sầm: “Đều do loại hồ ly tinh này, hại con trai tôi ra nông nỗi này.”

Tô Vãn Nghiên nằm trên giường, toàn thân đều có dấu hôn.

Cánh tay cô ôm lấy chiếc chăn mỏng, nhắm mắt quay đầu lại không thèm nhìn hắn, trong lòng rất phản cảm với những lời lẽ thô tục hắn nói.

Tưởng Lệ Đình nằm nghiêng bên cạnh, một tay kê vào đầu, ánh mắt dừng lại ở bờ mi cong vút của cô, chóp mũi cao, đôi môi đỏ mọng.

Hắn khoác tay ôm cô, bàn tay sờ nắn vòng eo nhỏ nhắn, vui vẻ nói: “Vợ à, eo của em thật mềm, sau này mà bụng to thì nhất định rất đẹp.”

Ánh đèn màu cam trong phòng chói mắt, khắp người Tô Vãn Nghiên cực kỳ khó chịu, sưng tấy đau nhức, cuống họng cũng đau dữ dội.

Cô chau mày, khẽ mở đôi mi, sờ xung quanh, không tìm thấy giấy bút trong túi, đành phải bỏ qua.

Đột nhiên Tưởng Lệ Đình dí sát mặt vào cô, đưa tay sờ mặt cô, nói: “Vợ, nếu họng khó chịu thì ghi vào lòng bàn tay anh.”

Tô Vãn Nghiên dùng ngón trỏ ghi vài chữ vào tay hắn.

Ngón tay mềm mại của cô, mỗi khi viết một chữ cũng làm tâm tư của Tưởng Lệ Đình ngứa ngáy.

Hô hấp của hắn nặng thêm vài phần, ánh mắt lóe lên chút dục vọng, chỉ kịp thấy cô viết là: Không cần anh đun nước tắm, có thể tắt đèn đi ngủ được không?

Lúc cô rút tay về, Tưởng Lệ Đình lập tức nắm lấy bàn tay cô. Hắn nhếch môi, thò tay ra bên ngoài, bấm nhẹ vào công tắc đèn, trong phòng bỗng chìm vào bóng tối.

Hắn tiếp tục nói với cô: “Để ngày mai tắm vậy.”

Bàn tay nhỏ bé của Tô Vãn Nghiên vô thức chống lên ngực hắn.

Nhưng suy nghĩ một lát, cô nhắm mắt lại và buông tay: Coi như xong, không có chút ý nghĩa nào, đúng theo lời hắn, tốn nhiều tiền như vậy mua cô về, chính là để sinh con, giải quyết dục vọng, chỉ cần hắn muốn, nhất định phải chiều.



Hôm sau, từ nhà chính truyền đến tiếng đập lớn, giống như cố tình tạo ra.

Người đàn ông đang nằm trên giường ôm thiếu nữ trong lòng, hắn nhíu mày, không nhịn được nói: “Mẹ, quét cái gì mà phải ầm ĩ lên vậy? Mẹ không ngủ cũng phải để con và vợ con ngủ chứ.”

Châu Thải Phượng cố gắng chịu đựng bụi bẩn, giọng điệu chua ngoa, nói: “Con nhìn xem có nhà nào mẹ chồng đã dậy mà con dâu còn ngủ nữa không?”

Tô Vãn Nghiên biết rõ là đang nói mình, bèn ôm thân thể run rẩy của mình rời khỏi giường.

Bỗng nhiên, một cánh tay dài vắt ngang qua hông cô, kéo cô trở lại giường.

Cổ họng cô qua một đêm đã sớm khàn khàn, nhưng cũng không đến nỗi khó nghe: “Anh không đi làm sao, tôi phải dậy thôi.”

Tưởng Lệ Đình nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi sáng chiếu theo khe hở của chiếc rèm vào phòng.

Hắn khẽ nhếch môi nói: “Hôm nay trời nắng, không thích hợp để đi làm, cũng không phù hợp rời khỏi giường, hai chúng ta ngủ tiếp đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.