[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con

Chương 7: Chương 7: Tới nhà cô ấy ghi nợ (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau đó hai năm trở thành người có tiền, người ở đây không ai không biết, có người trêu chọc nói: “Ông chủ Tưởng, cậu đây không vừa ý tiểu cô nương rồi.”

Bùi Dạ buồn cười, nói: “Đúng rồi, tôi nhớ là có ai đó đã nói là tiền lương của xưởng cao, chưa bao giờ thiếu người, đây là tự mình tuyển người, không chê nữa rồi đúng không?”

Tưởng Lệ Đình bỗng nghẹn giọng, ấp úng nói: “Như vậy chẳng phải đắc tội với mọi người rồi sao, sắp xếp cho người ta công việc coi như đền bù tổn thất.”

Bùi Dạ khẽ cười nói: “Lúc đánh gãy chân người ta cũng không thấy anh đền bù tổn thất, mới nói hai câu, đã muốn đền bù rồi sao? Từ bao giờ anh có lương tâm vậy?”

Tưởng Lệ Đình không để ý đến hắn nữa, ánh mắt lại nhìn về phía Tô Vãn Nghiên. Bóng dáng cô uyển chuyển, nhuộm lên ánh chiều tà, đẹp như một bức tranh. Tai hắn bỗng chốc đỏ bừng, trái tim lại đập rộn ràng, hắn nói với mọi người:

“Phải rồi, mọi người biết cô ấy là người nhà ai không? Tôi ở thị trấn lâu như vậy, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy cô ấy.”

Trong đám đông có người nhao nhao giải thích: “Cũng không biết từ đâu tới, nhưng hình như mới đến đây.”

“Không đúng, nhìn cô ấy ăn mặc như vậy, lúc trả tiền, một xu cũng không có, tôi đoán đa phần là người sa cơ thất thế trốn nợ về quê đấy.”

Người bán hàng cân gạo cho người khác, căn bản không nghe rõ giọng của Tô Vãn Nghiên, đến khi thấy cô chỉ vào gạo mới cân cho, cô ta nhắc nhở: “Trong lúc mua đồ cô ta không nói một câu, lại mang theo giấy bút bên người, chắc là bị câm.”

Tưởng Lệ Đình nhíu mày, mắt nhìn mảnh giấy trong tay: Là người câm?

Bùi Dạ bèn trêu chọc: “Nghe thấy không? Người câm, người sa cơ thất thế, nhất định bên ngoài có không ít tiền, thật thú vị. Không chừng, tiền lễ ăn hỏi đủ khiến anh cạn túi, hơn nữa sau này, không biết chừng sinh con còn được thừa kế.”

Hai tai Tưởng Lệ Đình đỏ bừng, hắn nói: “Trong nhà tôi có ba người, đã phiền lắm rồi, không sinh con thì không biết lỗ tai tôi còn yên ổn nữa không. Ngày mai cậu nhất định phải điều tra được địa chỉ nhà cô ấy, nhất định phải tìm được, tôi không thể chạy đi hỏi nữa, nếu không thì cô ấy sẽ ghét tôi mất.”

Bùi Dạ đang ngậm điếu thuốc, “chậc chậc” hai tiếng”

“Anh một câu ra lệnh, một câu dặn dò, chẳng lẽ đã động lòng rồi sao?”

Khóe môi Tưởng Lệ Đình bỗng nhếch lên. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Bùi Dạ, hắn cẩn thận gấp lại mảnh giấy, rồi nhét vào trong túi quần, buồn rầu nói: “Lúc ở cửa ra vào, sao cậu không che miệng tôi, hay bắt tôi phải nhìn. Bây giờ thì hay rồi, đều đã đắc tội với người ta, nếu tìm thấy thì cô ấy cũng không thèm để ý đến tôi.”

Bùi Dạ bật cười: “Anh đang bận bịu với tiền bạc, ai dám làm phiền anh lúc đấy chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.