[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con

Chương 12: Chương 12: Tôi…Tôi muốn cô ấy (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Vãn Nghiên cúi đầu, đầu ngón tay xoa xoa sợi dây đỏ ở cổ tay, không nói lời nào.

Khóe môi Tưởng Lệ Đình cong lên, tinh thần phấn chấn. Cảm thấy hôm nay hắn được ông trời chiếu cố rồi, gặp được cô gái mình thích, còn có thể làm vợ hắn. Hắn chỉ hận không thể ngay lập tức đưa cô về nhà.

Lý Thúy Lam cười không ngậm được miệng.

“Cậu nghĩ như vậy là đúng rồi. Nghiên Nghiên, mau ra đây gặp chồng con đi, đây là ông chủ Tưởng.

Vóc dáng đẹp, quan trọng là có tài năng, làm ăn buôn bán quần áo cũng lớn, con nói xem đi đâu tìm được người đàn ông tốt như vậy.”

Tưởng Lệ Đình phát hiện mình vẫn đang nắm lấy cổ áo của Tô Quốc Chí, hắn vội àng buông tay, còn tiện tay thay ông sửa sang lại quần áo. Giọng điệu không còn hung hăng như trước, ngược lại còn có chút nịnh: “Ông xem vết nhăn này, ngày mai tôi sẽ bảo người mua cho ông hai bộ quần áo. Hôm nay tôi tới là cho người mang theo lễ vật, vừa rồi mải nói, tôi quên đưa cho ông. Tôi như vậy nhưng lại là người văn minh, tới cửa sao lại không có quà.”

Nói xong, hắn lấy món quà trong tay Bùi Dạ, nhét vào tay của Tô Quốc Chí.

Bùi Dạ còn đang ôm quà, ánh mắt kinh ngạc: Đây không phải mang tới nhà tôi sao? Còn dùng như vậy à?

Tô Quốc Chí lúc này trả lại món quá, vừa định mở miệng, lại trông thấy cái bụng to của Lý Thúy Lam.

Ánh mắt ông lung lay, lập tức do dự.

Bầu không khí trong sảnh lập tức trở nên căng thẳng, ánh chiều tà chiếu vào bên trong cửa sổ, bao phủ lên Tô Vãn Nghiên. Đôi mắt cô đỏ hoe, trong lòng đã có cân nhắc.

Cô đã từng là người quan trọng nhất trong lòng ba, bây giờ đã bị thay thế hoàn toàn bởi người khác.

Cô nhắm mắt, có thể đoán được trước tương lại sống trong đau khổ. Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cô bật khóc: “Hôm nay ba đã bán con trả nợ, con xem như đã trả hết công ơn nuôi dưỡng của ba. Ba bán con đi, không thể bán Niệm Niệm được, bằng không thì con không bỏ qua cho ba đâu.”

Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, giống như tiếng suối róc rách, cực kỳ êm tai.

Tưởng Lệ Đình giật mình, sau đó vui mừng tiến sát đến chỗ cô: “Cô còn biết nói chuyện à?”

Đôi mắt đỏ hoe của Tô Vãn Nghiên trừng mắt lườm hắn.

Cô từ nhỏ đã ở trên núi, xung quanh đều là những người thuộc tầng lớp tri thức, hiểu lễ nghĩa, nên rất ghê tởm khi phải gả cho loại người thô tục, hành vi du côn khinh thường người khác.

Ánh mắt của Tưởng Lệ Đình chú ý khuôn mặt của cô, không để ý đến cô đang nghĩ gì, khóe môi cười thiếu chút nữa là đến tận mang tai, nói: “Sau này tôi gọi cô là Nghiên Nghiên nhé, tên này thật hay, yên tâm, về sau tôi sẽ đối xử tốt với cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.