Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thực tế là cô chưa từng nấu bữa cơm nào cho Yến Vũ cả, chỉ là cô bực mình mới nói vậy thôi.
Ba mươi ba năm trước, giáo viên không có nhiều kỹ năng, không chú ý đến việc kích thích tư duy sáng tạo của học sinh, tương tác trong lớp học không nhiều, bài giảng cũng chỉ để học sinh nhìn thoáng qua một cái. Trước đó Chung Oánh đã chuẩn bị hết một học kỳ, dù kiến thức có chút xa lạ, nhưng tiếp nhận cũng không khó.
Vì vậy, cô luôn ngồi nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm vào bảng đen, dường như nghe bài giảng rất chú ý. Đến lúc ghi chép, bạn cùng bàn duỗi đầu nhìn, chỉ thấy trên vở viết: Tổng hợp phương pháp điều trị tại nhà, dùng bia gội đầu có thể chống xù xì, nước ép lô hội có thể chữa trị sau khi phơi nắng, sữa mật ong giữ ẩm cho da.
Cùng bàn: “...Chung Oánh, ghi chép cần kiểm tra.”
Chung Oánh: “Ồ, vậy cậu cho mình mượn sao chép một chút.”
Lưu Viện Viện ngồi cùng bàn là một cô gái có khuôn mặt tròn, da thịt đặc biệt đầy đặn, hai gò má và cánh mũi có vài đốm tàn nhang nhỏ, tính tình cũng hoạt bát sáng sủa, vài ngày đã quen thân với Chung Oánh như chị em.
Vừa đến giờ giờ tan học đã kéo cô líu ríu nói chuyện thú vị về buổi huấn luyện quân sự, hoặc rủ cô đi vệ sinh cùng. Hoặc hai người cùng nhau đi đến cửa hàng tạp hóa.
Nhà cô ấy mở nhà hàng, tiền tiêu vặt nhiều, ham đồ ăn vặt như mạng sống, kẹo cao su, kẹo nổ, Sơn Trà miếng, mứt vỏ Hồng nhét đầy túi, có đôi khi trong giờ học còn có thể nhìn thấy miệng cô ấy động đậy một chút.
Chung Oánh dốc lòng nghiên cứu bí kíp làm đẹp, tẩy chay tất cả thực phẩm không lành mạnh, mặc cho Lưu Viện Viện dụ dỗ thế nào, không mua cũng không ăn. Vì thế Lưu Viện Viện cẩn thận hỏi: “Mình mời cậu được không?”
Cô cho rằng Chung Oánh không có tiền, Chung Oánh cũng không giải thích, chỉ nói: “Mình không thích ăn những thứ này.”
“Vậy cậu thích ăn gì?”
“Manikin lá macaron, trứng cá muối Almas, trà vàng Anh, khoai tây chiên Erics.”
Lưu Viện Viện vẻ mặt kinh ngạc, Chung Oánh liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Thỉnh thoảng mình cũng ăn đồ ăn vặt giá cả phải chăng như Song Sơn Tiramisu của Russia.”
Toàn bộ quá trình Lưu Viện Viện chỉ nghe được ba chữ Russia, vội vàng nói: “Ồ, mình biết, sau Cách mạng Tháng Mười, Russia thành lập chế độ nhà nước xã hội chủ nghĩa đầu tiên trên thế giới, Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Liên bang Xô viết Nga, cậu nói về Russia đó sao? Hay là dân tộc Nga ở phía đông bắc của chúng ta?”
Chung Oánh:... Liên Xô sắp tan rã luôn rồi, chỉ còn hai ba năm nữa thôi.
Cuộc sống trung học không có gì nổi bật, Lý Chu Kiều lên Số 4, cơ hội gặp mặt giảm đi rất nhiều, có khi cuối tuần có thể gặp nhau trong sảnh lớn, cậu ta luôn chua xót nói: “Đừng lúc nào cũng chạy đến lớp trọng điểm làm chậm trễ việc học tập của người ta.”
Chung Oánh chưa bao giờ đi lớp hỏa tiễn tìm Yến Thần, ngược lại anh thường xuyên tới tìm cô, tan học chờ ở cửa lớp, muốn mời cô ăn cái này ăn cái kia, hoặc là nói vài câu vô nghĩa cũng rất vui vẻ.
Tình bạn thuần khiết của hai người rơi vào mắt bạn học lập tức thay đổi sang ý khác. Lên trung học, bọn nhỏ đều cảm thấy mình lớn lên trong một đêm, đối với chuyện yêu sớm cũng không che giấu như hồi Trung học cơ sở, đã dám lấy ra ngoài để đùa giỡn.
Lớp ba có bạn học trung học cơ sở, đi khắp nơi lan truyền tin tức Chung Oánh và Yến Thần là thanh mai trúc mã vô tư, mọi người đương nhiên đã xem hai người họ như một đôi.
Ngay từ đầu năm học, có mấy nam sinh liếc mắt đưa tình với Chung Oánh đã rất nhanh chết điếng, bởi vì Yến Thần không chỉ có ngoại hình đẹp trai, thành tích tuyển sinh vào trung học còn đứng thứ hai toàn thành phố, đợt thi hàng tháng đầu tiên sau khi vào trường lại đứng thứ hai trong lớp, nghe nói người ta còn có giải thưởng thi vật lý cấp tỉnh, thật sự làm người khác tự thấy xấu hổ mà.
Tác giả có điều cần nói: cầu kiềm chế.