[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến

Chương 29: Chương 29: Yêu sớm hay yêu muộn cũng không yêu cậu (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quan Linh không tìm cô để đối chất, trên thực tế từ sau hội liên hoan khoảng hai ba tháng, Chung Oánh chưa từng gặp cô ấy. Không cần phải nói cũng biết việc học của cấp ba nặng thế nào, năm nhất cũng không nhẹ nhõm bao nhiêu, trường trung học số một có rất nhiều cách nắm vững việc học tập, kiểm tra tuần, kiểm tra tháng, rồi lại thi giữa các lớp, thi không tốt còn bị phạt, các học sinh đều rất căng thẳng.

Thành tích của Chung Oánh vẫn như đời trước, không tốt cũng không kém, cả lớp bốn mươi người, cô luôn xếp khoảng thứ hai mươi, sau mấy lần thi, giáo viên cho cô một đánh giá là: học lệch.

Điểm Tiếng anh cao nhất là một trăm, cô có thể dễ dàng đạt được hơn 90 điểm, văn toán lý hóa mấy học qua loa, sinh sử địa thì lại chẳng hiểu gì. Lúc người khác sửa lại bài, cô đang sửa lại phương thức cổ truyền, lúc người khác về nhà điên cuồng học bài, thì cô lại điên cuồng tập yoga ngủ “giấc ngủ mỹ nhân”, ngay cả Lưu Viện Viện cũng nói ánh mắt cô lúc đi học lúc nào cũng trống rỗng, chăm chú là giả, mất tập trung mới là thật.

“Mỗi ngày cậu nghĩ cái gì vậy?” Cô ấy hỏi Chung Oánh: “Mình cảm thấy tâm tư cậu không để ở việc học, không phải là yêu sớm đấy chứ?”

Nghi vấn này cũng cũng phải không có căn cứ, Chung Oánh cũng không ngờ, cô chỉ múa vài phút trong hội liên hoan ngày Quốc Khánh, thế mà một đám nam sinh lại muốn ngấp nghé ‘nhan sắc’ cô, nghe ngóng khắp nơi để tìm hiểu xem cô học lớp nào, cô cũng nhận được không ít thư tình.

Không hiểu nổi thẩm mỹ của đám người cũng khóa đó, hóa trang giống như quỷ bọn họ lại có thể thấy đẹp? Dù là cô thực sự rất xinh, hơn nữa sẽ càng ngày càng xinh đẹp...

“Mình không yêu sớm, ngày nào mình cũng nghĩ, tại sao trong nhà tắm không thiết kế phòng VIP?”

Lưu Viện Viện gãi gãi mặt: “VIP là cái gì?”

“Very Important Person.”

“Vô cùng. . . quan trọng. . . người? Cậu phát âm lạ thật: “ Lưu Viện Viện mơ màng: “Trong nhà tắm thì có người quan trọng nào, không phải chỉ là đi tắm rửa thôi sao?”

Chung Oánh phức tạp nhìn cô ấy: “Cậu cảm thấy việc trần truồng trước mặt một đám người là chuyện bình thường sao? Việc cởi sạch này không phải nên làm trong không gian riêng tư à?”

Lưu Viện Viện thản nhiên: “Đó là nhà tắm, cũng đây phải ở trên đường lớn, ở trong đó toàn là con gái, cần gì phải có không gian riêng tư? Cậu muốn mỗi người một phòng tắm riêng, sẽ không có người đấm bóp lưng cho cậu đâu.”

Trọng điểm của cô ấy lúc nào cũng ở đâu đâu, Chung Oánh không thể nào bắt sóng được. Sau tháng mười một, thời tiết lạnh dần, tuần trước cô còn kiên trì nấu nước tắm mỗi ngày, cuối tuần lạnh tới mức cảm cúm rồi, cô làm công tác chuẩn bị tâm lý ở nhà thật lâu rồi mới cầm theo quần áo đã giặt tới nhà tắm Gia Chúc Viện, hai phút sau đã vọt ra ngoài.

Cô không thể nào hình dung được sự hoang mang khi tiến vào phòng thay đồ, một cô gái ngẩng cổ uống nước giải khát, hai cô khác ngồi trên ghế dài nói chuyện phiếm, vừa trò chuyện vừa vỗ vỗ cái bụng mỡ của mình, người ra vào phòng tắm hơi liên tục, điểm chung của các cô ấy là đều không mặc quần áo, làn da trắng bóc của họ có thể chọc mù mắt người!

Cô có giác mình đang tiến vào khu vực khỏa thân, không phải cô không thể tiếp nhận việc khỏa thân, mà là không thể chấp nhận việc tắm rửa dưới bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, có rất nhiều hành động riêng tư đấy, làm trước bàn dân thiên hạ mà không thấy xấu hổ sao?

Cô đã không tắm bốn ngày, tóc bắt đầu bết luôn rồi, cơ thể cũng không thoải mái, chỉ rửa mặt lau người ngâm chân không thể thỏa mãn nhu cầu vệ sinh của cô. Ngày nào cô cũng mặt dạn mày dày nghe ngóng xem điều kiện gia đình của bạn học nào tốt một chút, có buồng vệ sinh và bình nóng lạnh riêng, tình nguyện dùng tiền mua sự sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.