Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong tỉnh không xông pha được, ít nhất cũng có thể xông pha trong một cái thành phố chứ, chà chà, ông Chung sẽ có cơ hội thấy phần mộ tổ tiên bốc khói xanh sao?
Cô hít một hơi: “Không nhắc tới bọn họ, nói cậu ấy, cậu không chỉ ảnh hưởng mình học tập, còn ảnh hưởng tới danh dự của mình.”
“Sao lại ảnh hưởng tới danh dự của cậu rồi hả?”
“Mỗi ngày cậu tới tìm mình, đưa ăn đưa uống cười đùa tí tửng, bạn cùng lớp mình đều nghĩa cậu là đối tượng của mình đây này!”
Yến Thần ho một tiếng, đột nhiên nhăn nhó: “Chúng ta thân nhau từ trước tới giờ rồi mà, đối tượng hay không đối tượng... sau này cũng chưa biết được.”
Chung Oánh mỉm cười: “Yến Thần, khuyên cậu mau bỏ suy nghĩ không lành mạnh trong đầu đi, nói thật cho cậu biết, mình đã có người thương rồi.”
Chưa từng nghĩ nghe được câu như vậy, nhưng tiểu tử này cũng không tái mét mặt, hoa dung thất sắc gì đó như cô tưởng tượng, cậu chỉ thản nhiên nói: “Là Chu Kiều hả, ôi chao, giờ còn nhỏ, nói gì mà thích với không thích, chờ cậu trưởng thành, không chừng sẽ thay đổi suy nghĩ đấy.”
Chung Oánh lạnh mắt nhìn cậu nhóc lừa mình dối người: “Không phải Chu Kiều, cậu ấy cũng là bạn bè của mình.”
Yến Thần nhìn cô một cái: “Ôi chà? Cái tên viết thư tình cho cậu ở lớp năm đấy hả, hay là tên cao to ở lớp bảy?”
“Bất kể là ai, dù sao cũng không phải là cậu.”
Yến Thần nhăn nhăn mũi: “Hừ, cậu dám yêu sớm mình sẽ nói cho ba cậu biết!”
Chung Oánh cười càng thêm xinh đẹp, lời nói ra lại lạnh lùng đến đáng sợ: “Mình yêu sớm yêu muộn cũng không yêu cậu, không bao giờ.”
Sống hết mình đi chàng trai, thừa dịp trẻ tuổi làm thêm nhiều chuyện đáng giá, cậu mất sớm, thời gian không còn nhiều đâu, đừng lãng phí thời gian trên người chị dâu.
Chuông vào học vang lên, Chung Oánh trở về phòng học, Yến Thần đứng trên hành lang nửa phút mời rời khỏi, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Tình cảm thuần túy giữa bạn bè khác giới phần lớn xuất hiện lúc đi nhà trẻ, ba mươi năm sau, nhà trẻ cũng không an toàn nữa. Một bé gái suốt ngày ở giữa đám bé trai, muốn không có chút yêu hận tình thù gì đó, hiếm lắm.
Con người phải lớn lên, sớm muộn gì cũng tiết ra dopamine. Chung Oánh không nghĩ việc cô đàm luận chuyện tình cảm với một thiếu niên mười lăm tuổi là chuyện xấu, thừa dịp tất cả mọi người còn trong trạng thái mông lung, sớm vạch rõ ranh giới, không đến mức khiến tình bạn sụp đổ, đợi tới tương lai lớn rồi dây dưa sâu sắc, mới lại nói tôi vô tình, tôi tàn khốc, tôi không thể chấp nhận thì có hơi tồi tệ.
Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, ông Chung dẫn Chung Oánh đến nhà bà ngoại để biếu quà. Trong nhà đông người, cả ba người cậu, ba người mợ và anh chị em họ đều ở đây. Mười mấy con người ồn ào náo nhiệt.
Tuy ông Chung được cho vào, nhưng thái độ của người trong nhà cũng không được thân thiện. Cậu cả vẫn có thể nói vài câu với ông ấy, còn cậu út thì trừng mắt từ đầu đến cuối, bà ngoại đã ngoài bảy mươi cũng hờ hững.
Sau khi cậu út được điều tới ban chỉ huy sư đoàn thì không thể giám sát ông Chung nữa. Vì vậy, cậu út luôn cảm thấy anh rể đã làm gì đó có lỗi với chị gái lúc ông không nhìn thấy. Ông cố ý kéo Chung Oánh vào phòng, gặng hỏi mấy hoạt động gần đây của ba cô.
Chung Oánh đi sớm về trễ thì sao mà biết rõ được? Cô chỉ có thể đảm bảo rằng ông Chung không dẫn phụ nữ về nhà qua đêm, trong thời gian một ngày rưỡi nghỉ cuối tuần cũng chẳng có người phụ nữ nào đến tìm ông ấy.
Cậu út cứ dặn dò mãi: “Oánh Oánh à, lúc mẹ con sinh con rất cực khổ, con cũng đâu thể vô lương tâm mà giúp ba con.”
Người một nhà đâu đến mức phải làm ầm ĩ lên như kẻ thù giai cấp, tuy nhiên, Chung Oánh vẫn hiểu được sự cực đoan của họ. Bà ngoại có bốn đứa con, ba trai một gái. Có thể đoán, trước kia mẹ nhận được rất nhiều tình yêu thương, thành thử người nhà không tài nào tiếp nhận cái chết của mẹ.