Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không được, em gái đã giúp con hẹn vào buổi sáng, muốn ngủ ngày mai mẹ cho ngủ bù.”
Chu Uyển Tâm ngủ không được nữa, cô bật dậy từ trong chăn rồi đi lấy quần áo. Lâm Văn Chiêu kéo cô lại nhưng bị cô hất ra: “Mấy người đều nói nhớ Qua Qua nhưng xem ra đều là giả cả.”
Người vợ xinh đẹp dịu dàng ngủ dậy gắt gỏng, lúc này Lâm Văn Chiêu cũng không dám thêm dầu vào lửa bèn đứng dậy. Ăn sáng xong liền cưỡi con ngựa sắt cùng vợ lên huyện rồi từ huyện bắt xe lên thành phố.
Chu Uyển Tâm vừa nhìn thấy cổng bệnh viện thì muốn quay về. Cô luôn cảm thấy nếu lấy vòng tránh thai ra thì thật có lỗi với Qua Qua. Nếu sinh thêm một đứa thì chẳng còn sức lực mà đi tìm con bé nữa rồi. Cô do dự không muốn đi vào bệnh viện, nói với Lâm Văn Chiêu: “Tối hôm qua em nằm mơ thấy Qua Qua, nó ở bên kia sông muốn bơi qua chỗ em nhưng bị lưới đánh cá vây lại, em xót vô cùng nhưng không dám nhảy xuống sông.”
Lúc tỉnh dậy mới biết đó chỉ là giấc mơ nhưng gối đã ướt đẫm
Hầu hết những người trong thôn đều biết lúc còn đi học Chu Uyển Tâm đã nuôi một con cá chép nhỏ. Sau đó khi cá chép lớn lên đã bị những kẻ vô lại trong làng đã dùng cây lao xiên bắt và bị ăn thịt, còn những kẻ vô lại kia bị Chu Uyển Tâm đánh vỡ đầu. Sau này con cá đó được chôn ở đâu ngoài Chu Uyển Tâm ra thì chẳng ai biết được.
Lâm Văn Chiêu dỗ dành vợ: “Mỗi ngày em đều nghĩ đến chuyện đó nên đêm về mới nằm mơ thấy vậy, ngoan nào, đợi lấy vòng ra anh sẽ mua cho em một con cá chép nhỏ mang về nhé.”
Chu Uyển Tâm vào phòng tư vấn và xếp hàng. Lâm Văn Chiêu đợi ở bên ngoài, tay khẽ chạm vào điếu thuốc. Cuối cùng cũng dỗ được vợ, cứ lấy vòng ra trước rồi tìm thầy thuốc kê một đơn để điều chỉnh, mẹ có quen một thầy thuốc đông y, người này có bí quyết bao sinh con trai, đợi đến khi sinh được con trai nhất định mẹ sẽ rất vui. Vợ sinh con xong sẽ không đau buồn chuyện kia nữa, gia đình này sẽ hoà thuận vui vẻ thôi.
Điếu thuốc vẫn chưa tàn, Lâm Văn Chiêu nhìn thấy em gái Hồng Dục và Khang Gia Đống em rể của anh ta. Hồng Dục là em gái duy nhất trong nhà được học cấp ba. Sau khi tốt nghiệp cô ta lên thành phố làm việc đúng lúc cải cách mở cửa rồi gặp Khang Gia Đống. Gia đình em rể cũng bình thường nhưng có hộ khẩu thành phố. Từ nông thôn được gả lên thành phố làm mẹ đi khoe quanh xóm suốt mấy năm.
Vợ không thích lấy vòng ở huyện, là em gái đã hẹn giúp bác sĩ thành phố, Lâm Văn Chiêu nghĩ rằng họ đến thăm hỏi, bèn nói: “Tiểu phẫu đơn giản như vậy vợ chồng anh làm xong sẽ về ngay, hai người các em không cần phải đến thăm làm gì.”
Khang Gia Đống là một người thành thật, vóc dáng không cao nhưng có con mắt thật lòng, anh ta có hơi lo lắng nói: “Hồng Dục đã phạm phải một lỗi lầm lớn mà không dám đối mặt với anh chị.”
“Một lát nữa chị dâu ra giờ, đợi lát nữa nói sau đi, để anh xem có biện pháp gì cứu vãn được không.” Lâm Văn Chiêu nói.
Lâm Hồng Dục quả thật rất sợ người chị dâu sinh ra ở thành phố, nghẹn ngào kể lại câu chuyện: “Sáng hôm qua đồn cảnh sát thành phố đã gọi điện về thôn, họ nói tìm được một đứa trẻ giống của nhà mình, em ở gần đấy, mẹ liền bảo em đến nhận.”
“Em không đi sao?”