Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chuyện nhà họ Lâm sớm muộn sẽ truyền tới quê nhà, huống hồ nhà chồng hiệu trưởng Quý còn ở thôn Thanh Hà, Chu Uyển Tâm nói ra chuyện hai ngày nay:
“Cô em chồng ích kỷ không nhận con em, em nói không lui tới với cô ta nữa, mẹ chồng em liền nổi giận, Lâm Văn Chiếu cũng cảm thấy em chuyện xé ra to. Cố tình đêm qua con Lâm Hồng Dục bị lạc, tìm về một đứa lạc một đứa, em sợ bọn họ giận lây lên đầu Nhược Nhược, còn không bằng dọn ra ngoài ở. Huống hồ hai ba tháng Lâm Văn Chiếu mới trở về một lần, em nghĩ rồi, anh ấy về thì em dẫn Nhược Nhược về nhà ở, anh ấy ra ngoài làm ăn em và Nhược Nhược lại trở về ký túc xá trường học, tiết kiệm được hai mươi đồng tiền sinh hoạt mỗi tháng đưa cho mẹ chồng em, đủ cho em và Nhược Nhược ăn ở nhà ăn.”
Quý Hòe Hoa lắc đầu tấm tắc than thở: “Được rồi, giờ tôi phê ký túc xá tốt cho cô, lúc nào cô cũng có thể dọn vào ở.”
Chu Uyển Tâm mới ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, đã đụng phải Nhược Nhược ở ngoài cửa chờ mình. Cô bế con gái cười bảo: “Nhớ mẹ rồi?”
Lâm Nhược gật đầu thật mạnh, rồi nói: “Mẹ, đột nhiên con nhớ ra chuyện quan trọng, tối hôm trước lúc anh Tiểu Niên tìm được con, bọn con gặp được hai người lái buôn, một cao một thấp, họ nói ‘Phải trả thù công an họ Cố, bắt con của anh ta. Sau đó lấy anh ấy đổi người mẹ bị bắt’, không biết anh Tiểu Niên có nói với ba anh ấy không?”
“Là bọn buôn người hôm qua bắt các con hả?”
“Không phải.”
Tin tức này rất quan trọng, hai tên lái buôn là cá lọt lưới, muốn bắt cóc con trai của trưởng đồn Cố, trưởng đồn Cố vội vã đuổi bắt hai tên ngày hôm qua, chắc chắn sẽ coi thường cá lọt lưới trước đó, quá nguy hiểm.
Chu Uyển Tâm chạy tới văn phòng hiệu trưởng mượn điện thoại, điện thoại lên bộ tìm trưởng đồn cục công an Tây thành phố Duyên Bình, kiên trì muốn tìm trưởng đồn Cố, sau đó nói ý đồ và bước tiếp theo của tên bắt cóc Nhược Nhược nghe được cho anh ta qua điện thoại.
Cúp điện thoại, Chu Uyển Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhéo chóp mũi xinh xắn mượt mà của con gái, vui vẻ nói: “Quả thực anh Tiểu Niên con quên nói cho ba nó, may mà con nhớ.”
Lâm Nhược vội vàng la lên: “Vậy mẹ có nói với ba anh ấy, đừng đánh mông anh ấy không?”
Chu Uyển Tâm bị con gái chọc cười: “Chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên, đánh một trận cho nhớ lâu.”
Lâm Nhược không ngờ anh Cố Niên bị đánh, cô bé nói: “Mẹ, mẹ có thể gọi điện lại cho ba anh ấy, để ông ấy đừng đánh anh Tiểu Niên không?”
Chu Uyển Tâm không đành lòng từ chối con gái, gọi điện lại cho trưởng đồn Cố. Lần này cô để Lâm Nhược tự nói, Lâm Nhược ăn nói rõ ràng, mềm mai xin ba Cố Niên đừng nên đánh cậu nhóc, đại khái trưởng đồn Cố thực sự không có thời gian nói chuyện với cô nhóc, nhưng cô nhóc cung cấp manh mối quan trọng như vậy, anh ta muốn thưởng, liền đồng ý.
Lâm Nhược rất phấn khởi để điện thoại xuống, ngẩng gương mặt tươi cười nói với mẹ: “Ba Cố Niên đồng ý không đánh anh ấy, mẹ anh ấy đi mất không cần anh ấy, lại bị ba đánh, chắc chắn anh ấy rất đau lòng.”
Hóa ra vì lý do này cô bé mới gọi điện thoại lại xin người ta, Chu Uyển Tâm sờ đỉnh đầu cô bé: “Nhược Nhược thật tri kỷ.”
Buổi tối về nhà mẹ chồng vẫn chưa về, Chu Uyển Tâm có hơi cạn lời. Nhược Nhược mới là cháu gái ruột, mẹ chồng theo con chưa về được, chú em chị cả lớn cũng hơn mười mấy tuổi và cô em không thể không có ai qua hỏi một tiếng chứ?