Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước kia Lâm Nhược ở nhà ba mẹ nuôi chưa từng nhìn thấy những cây nông nghiệp này, nhưng cô bé học rất nhanh, đặt cành đậu tương xuống chân, giẫm gãy, gom lại rồi nhét vào miệng bếp, lại dùng cặp gắp than đẩy vào trong lòng bếp, ngọn lửa cam hồng như rắn lửa ngoạm lấy cành đậu tương, lửa bếp cháy bùm bùm.
Lâm Nhược nghiêng đầu hỏi mẹ: “Mẹ, lửa này có đủ mạnh chưa ạ?”
“Con làm tốt lắm, nấu thêm một lúc nữa là được rồi.” Chu Uyển Tâm xào xong món cuối cùng, bưng ba bát trứng gà hấp trong nồi ra, ba đứa nhỏ mỗi đứa một bát, không cần tranh nhau.
Lâm Văn Chiếu về rồi, cô làm theo ước định mang Lâm Nhược về nhà, buổi tối hai người chị họ là Hiểu Đình và Phán Đệ nhất quyết đòi ngủ chung với Lâm Nhược, mấy ngày nay ba đứa nhỏ đã chơi thân với nhau hơn, Nhược Nhược hỏi ý kiến Chu Uyển Tâm trước, Chu Uyển Tâm hỏi lại cô bé: “Vậy Nhược Nhược có muốn ngủ chung với các chị họ không?”
Lâm Nhược rất muốn, gật gật đầu nói: “Chị họ Hiểu Đình biết kể chuyện cổ tích, ban ngày kể tới cảnh con sói chạy tới rồi hết, còn chưa kể xong nữa, mẹ, con muốn nghe tiếp.”
Chu Uyển Tâm đồng ý, “Chỉ cần con muốn là được.”
Phán Đệ thần thần bí bí kề tai Lâm Nhược nói nhỏ, “Tao nghe bà ngoại nói với chị tao, dặn chị tao rủ mày ngủ chung, để cậu và mợ sinh em trai, mày khờ quá, nếu là tao, tao sẽ không để họ thực hiện được đâu.”
Từ khi con gái trở về, suốt tháng này Lâm Văn Chiếu chưa từng được thân mật với vợ, đêm nay Nhược Nhược ngủ với các chị họ, trong sương phòng chỉ còn đôi vợ chồng son, Lâm Văn Chiếu ôm vợ muốn thân mật, lại bị Chu Uyển Tâm đẩy ra, “Đừng làm rộn, kỳ kinh nguyệt của em tới rồi.”
Lâm Văn Chiếu hết hứng, ôm vợ nói: “Mẹ nói muốn chúng ta sinh thêm một đứa nữa, mặc kệ là con trai hay là con gái.”
Lời này ngay cả Lâm Văn Chiếu cũng không tin, Chu Uyển Tâm cảm thấy buồn cười, nói chính sự, “Em thông qua khảo hạch tuyển sinh của Bộ giáo dục thành phố rồi, cuối tháng có thể điều lên thành phố làm việc.”
“Hả? Chuyện khi nào thế, sao em không nói với anh?” Lâm Văn Chiếu ngơ luôn.
“Là chuyện tuần trước, em mang manh mối của bọn buôn người mà Nhược Nhược nhớ được tới báo cho đồn công an trong thành phố, chuyện này vừa hay bị lãnh đạo của cục giáo dục biết được, cho xã chúng ta hai suất báo danh, phó hiệu trưởng Quý bảo em đi thi, không ngờ lại đỗ.”
Chu Uyển Tâm nói: “Thứ hai với thứ bảy anh cũng không gọi điện thoại về nhà, bảo em nói với anh thế nào, anh đừng nóng vội, em nghĩ như này, bên chỗ anh càng ngày càng bận rộn, hai ba tháng mới về nhà một lần, mỗi lần về cũng không ở nhà được mấy ngày, vậy thì an cư ở trong thành phố chẳng phải sẽ càng thuận tiện hơn sao. Nếu anh không yên tâm mẹ ở nhà một mình, vậy chờ chúng ta ổn định, chúng ta sẽ đưa mẹ lên thành phố chăm nom, đây cũng là cách mà.”
Lâm Văn Chiếu nói không nên lời lý do phản đối, ấp úng, “Chắc chắn mẹ anh sẽ luyến tiếc quê nhà, bà ấy vào trong thành phố không có bạn bè quen biết, ở không quen đâu.”
Chu Uyển Tâm: “Không thể vì bà ấy ở không quen, mà em với Nhược Nhược sẽ phải ở nông thôn cả đời với bà ấy chứ, ngay cả đứa con trai ruột là anh cũng không làm được, bắt em làm là chuyện không thực tế.”
Lâm Văn Chiếu cắn răng, “Uyển Tâm, chuyện sinh con thật sự không thể thương lượng lại sao?”