Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quý Hòe Hoa vẫn khuyên nhủ: “Vì Nhược Nhược, cũng không thể ly hôn được, đến tôi cũng có thể nhìn ra, hai ngày nay tâm trạng của Nhược Nhược rất sa sút, không thích nói chuyện, trong lòng đứa nhỏ hiểu rõ, cảm thấy là do con bé quay về nên ba mẹ mới nảy sinh mâu thuẫn muốn ly hôn, nghĩ lại cách xem, đừng nói ly hôn trước mặt đứa nhỏ nữa.”
Chu Uyển Tâm nghĩ không ra cách nào khác, nhưng cô biết cô phải nắm chặt việc điều động công tác, Ngô Quế Chi muốn làm ầm ĩ thì kệ bà ta làm ầm ĩ, cô phải vào thành phố đứng vững gót chân trước đã, cô nói: “Phó hiệu trưởng Quý, em muốn xin nghỉ thêm ngày thứ hai để lên thành phố làm thủ tục điều động công tác.”
“Được, cô đi làm đi.” Quý Hòe Hoa nói: “Tôi sẽ để ý Nhược Nhược giúp cô.”
Cuối tuần Chu Uyển Tâm cũng không có ý định quay về thôn, Lâm Văn Chiếu đã hai ngày không được gặp vợ, anh ta tìm tới trường học, mặt đầy vui mừng nói với Chu Uyển Tâm: “Uyển Tâm, anh thuyết phục được mẹ anh rồi, tìm được một cách vẹn cả đôi đường.”
Vốn Chu Uyển Tâm không muốn quan tâm tới anh ta, nhưng nghe anh ta nói vậy thì lại tò mò, hỏi: “Cách gì mà vẹn cả đôi đường?”
“Nhận nuôi.” Lâm Văn Chiếu nói: “Chúng ta nhận nuôi một đứa con trai đi.”
Lâm Văn Chiếu kể lại kết quả thương lượng với mẹ mình: “Mẹ anh ngay từ đầu không muốn, nói nhận nuôi cũng là nuôi con trai thay người khác.”
Phù hợp với tam quan của Ngô Quế Chi như thế, Chu Uyển Tâm nhìn Lâm Nhược chơi đùa bên ngoài phòng học, thật ra là nên hỏi ý kiến của Nhược Nhược.
Cô hỏi Lâm Văn Chiếu: “Vậy anh thuyết phục mẹ anh như thế nào?”
Lâm Văn Chiếu cười nói: “Anh nói với mẹ anh, em được điều đến thành phố làm việc, việc làm ăn của anh lại ở Bằng Thành, chờ sau đại thọ 60, cũng đón mẹ lên Bằng Thành, sau đó nhận nuôi một cô nhi không cha không mẹ, không có thân thích, càng nhỏ càng tốt, tốt nhất là mới được mấy tháng, sau đó nếu về quê thì nói là em sinh, thành phố cách nông thôn mấy tiếng đồng hồ đi xe, chỉ cần chúng ta không nói, người ở quê sẽ không biết.”
Nếu Ngô Quế Chi bằng lòng nhận nuôi một đứa cháu trai bà ta sẽ tự chăm, Chu Uyển Tâm có thể mặc kệ bà ta, nhưng nếu nhận nuôi đứa nhỏ này dưới danh nghĩa của vợ chồng bọn họ, cô nhất định không thể đối xử tốt với đứa nhỏ này bằng Nhược Nhược, khó tránh khỏi lãnh đạm, tương lai đứa nhỏ lớn lên biết được chân tướng mẹ không thương mình, tàn khốc với đứa nhỏ biết bao nhiêu.
Ý thức của Chu Uyển Tâm muốn từ chối: “Cái này không ổn đi, em đã từng nhấn mạnh không có tinh thân và sức lực nuôi thêm một đứa nhỏ nữa rồi.”
“Không cần em nuôi, anh đã thương lượng với mẹ anh rồi, thuê một căn phòng riêng cho bà ấy ở thành phố để bà ấy trông con, anh bảo đảm, anh đối xử với Nhược Nhược nhất định là tốt nhất, tương lai tiền nhà chúng ta phân thành hai, một nửa giao cho mẹ anh, một nửa cho em giữ cho Nhược Nhược.”
Lâm Văn Chiếu khẩn cầu: “Đây là biện pháp đẹp cả đôi đường nhất mà anh có thể nghĩ ra, cũng thuyết phục mẹ anh. Uyển Tâm, anh thật sự thích em, em có thể vì sự hòa thuận của gia đình chúng ta mà nhường một bước hay không?”
Chu Uyển Tâm vẫn có chút do dự: “Hai người thật sự không suy xét đến cảm nhận của đứa nhỏ được nhận nuôi hay sao?”
Lâm Văn Chiếu thấy thái độ của Chu Uyển Tâm thả lỏng, trong lòng vui mừng, cười nói: “Một đứa nhỏ có thể có cảm nhận gì, thứ anh quan tâm chính là cảm nhận của em và Nhược Nhược.”