Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Hồng Dục nháo căng với chị dâu, ngại trực tiếp cầu xin chị dâu, muốn để Ngô Quế Chi nói, Ngô Quế Chi cũng không muốn, bảo cô ta đừng động vào Chu Uyển Tâm, Lâm Hồng Dục đến xin Lâm Văn Chiếu, còn nói với Lâm Văn Chiếu: “Anh cứ nói với chị dâu một câu, chị ta không muốn thì thôi.”
Lâm Văn Chiếu cảm thấy nói một chút cũng không có gì, thấy em gái đưa mắt ra hiệu với mình, mà Chu Uyển Tâm cũng hỏi nên nói ra.
Chu Uyển Tâm hỏi: “Cô ta đây là muốn giúp để đổi được chỗ tốt gì với đồng nghiệp đi?”
Lâm Văn Chiếu nói: “Con bé nói với anh chuyện chuyển chính thức nằm trong tay vị đồng nghiệp này, nếu có thể để con của đồng nghiệp vào tiểu học trọng điểm, có ân tình này nhất định sẽ chuyển chính thức.”
Chu Uyển Tâm cạn lời vô cùng: “Anh không biết từ chối à, cô ta đối xử với em và Nhược Nhược như thế, anh cảm thấy em sẽ giúp cô ta? Em đây còn chưa nhậm chức đâu, cho dù nhậm chức cũng không thể tìm quan hệ đi cửa sau cho cô ta, anh bảo cô ta hết hy vọng đi.”
Lâm Văn Chiếu không dám cầu tình thay em gái nữa, ra nói với Lâm Hồng Dục: “Chị dâu em nói không được.”
Lâm Hồng Dục tức không thèm chào hỏi, quay đầu rời đi.
Xong đại thọ 60, Lâm Văn Chiếu phải về Bằng Thành, Chu Uyển Tâm cũng phải lên thành phố báo cáo, Lâm Văn Chiếu đưa cô và Lâm Nhược lên thành phố.
Lâm Chiêu Đệ lĩnh chìa khóa giúp Chu Uyển Tâm, dẫn bọn họ đến ký túc xá giáo viên.
Lâm Chiêu Đệ nói: “Toà nhà này chỉ còn lại năm sáu gian phòng và một gian phòng tầng 4, hai gian trống ở tầng 3 đã được chọn, tầng 6 mùa hè quá nắng, hai gian ở tầng 3 đều gần phòng vệ sinh công cộng, tầng 4 là rẽ ở phía tây, có hơi bị nắng rọi vào, chị làm chủ chọn tầng 4 cho em.”
Trong mấy phòng ở đây, phòng ở tầng 4 hợp với tâm ý của Chu Uyển Tâm, cô nói: “Tầng 6 lại cao, tầng 3 gần nhà vệ sinh công cộng đến mùa hè không dễ ngửi, tuy tầng 4 có hơi bị nắng chiếu, nhưng mà ở bên cạnh yên tĩnh, tầng lầu cũng tốt, chị hai lo lắng rồi.”
Trong lòng Lâm Chiêu Đệ vui mừng: “Chị biết ngay em cũng sẽ chọn phòng này, nhà này thay đổi nhà mới vừa mới dọn đi, chị không nói đến định ra cho em trước, chờ em đến căn phòng này cũng mất rồi.”
Lâm Văn Chiếu lại không quá vừa lòng, vẫn là muốn khuyên Chu Uyển Tâm ra ngoài ở: “Phòng vệ sinh công cộng không quá tiện, anh đã nói ra ngoài thuê một căn nhà lớn thật tốt.”
Chu Uyển Tâm giải thích: “Đây là ký túc xá của giáo viên, nhân viên chỉ có một, cửa tiểu khu còn có bảo vệ, em mang con theo, an toàn là trên hết, những vấn đề nhỏ khác còn có thể khắc phục.”
Lâm Chiêu Đệ nói: “Trước để Uyển Tâm sắp xếp, mẹ không phải muốn lên đây sao, đến lúc đó thuê một nhà có ba phòng một sảnh hoặc là dứt khoát thuê một cái viện nhỏ, dù sao mỗi lần cậu về chỉ ở vài ngày, chờ cậu về thì để Uyển Tâm mang Nhược Nhược về nhà, cũng như nhau.”
“Cũng đúng.”
Lâm Văn Chiếu hỏi Chu Uyển Tâm bao giờ đến viện phúc lợi nhìn xem, anh ta giải thích: “Hay là lần sau anh về, hai chúng ta cùng đi nhìn xem, có cô nhi thích hợp thì làm thủ tục nhận nuôi luôn.”
Lâm Chiêu Đệ trừng mắt nhìn em trai một cái: “Uyển Tâm đã đồng ý rồi sẽ không đổi ý, gấp như vậy làm gì?”
Lâm Văn Chiếu vô tội nói: “Là mẹ thúc giục quá nóng nảy.”
Chu Uyển Nghi nghĩ thầm, nếu muốn nhận nuôi, lúc nào cũng giống nhau, cô nói: “Được thôi, anh nói ngày nào thì làm ngày đó.”
Chu Uyển Tâm muốn đưa Nhược Nhược đến nhà ga tiễn, Lâm Văn Chiếu đau lòng hôm nay cô quá mệt mỏi, nói: “Đừng tiễn, tự anh đi, em đưa Nhược Nhược nghỉ ngơi ở ký túc xá đi.”
Chu Uyển Tâm nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của Lâm Nhược, nói: “Nhược Nhược muốn tiễn anh.”
“Vẫn là con gái tri kỷ.” Lâm Văn Chiếu bế con gái lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cô bé.