Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng Chu Uyển Tâm lại không cảm thấy khó hiểu, đàn bà lấy chồng không lo cơm áo*, những người trẻ tuổi hơn một chút không mạnh mẽ như người lớn tuổi, lấy chồng là phải chịu khổ, còn không muốn chịu khổ thì tìm một người có điều kiện tốt, suy nghĩ này cũng rất bình thường.
* 嫁汉嫁汉穿衣吃饭: câu nói này ám chỉ một kiểu suy nghĩ của con gái khi đến tuổi lấy chồng. Nói thẳng ra là phụ nữ lấy chồng, gả cho chồng, thì người chồng phải kiếm tiền nuôi vợ, người vợ có thể không phải làm gì cả. Nhưng người đàn ông nhất định phải đi kiếm tiền để nuôi gia đình, nuôi vợ mình. Ngoài ra, phụ nữ ngày xưa không phải ai cũng được đi học, và kiếm được một công việc để nuôi sống bản thân. Và cách duy nhất để họ tồn tại đó chính là lấy chồng, như vậy họ sẽ không còn lo việc không có cơm ăn không có áo mặc.
Trưởng đồn Cố ngoài việc đã từng ly hôn và có con ra, thì xét về ngoại hình, công việc hay năng lực, mọi thứ đều rất tốt, vả lại quê quán của anh ta ở Bắc Kinh, sớm muộn gì cũng sẽ được điều về đó làm việc, đến lúc đó còn có thể cùng nhau quay về thủ đô, thế nên cũng không có gì lạ khi có cô gái thích anh ta.
Mới vài ngày ngắn ngủi thôi em gái cô Tiền đã đến đây ba lần rồi, mỗi lần đều nhân lúc trưởng đồn Cố đến đón con, Chu Uyển Tâm lặng lẽ nhìn trưởng đồn Cố, anh ta không có cái ý nghĩ ở phương diện đó, để tránh cô ta hiểu lầm, hôm nay anh ta còn đến thẳng trường học đón Cố Niên, dùng hành động để từ chối một cách khéo léo.
Lẽ ra Tiền Tiểu Hồi nên bỏ cuộc khi nhìn ra được thái độ của trưởng đồn Cố, nhưng cô ta vẫn mặt dày tiếp tục “tình cờ” gặp phải trưởng đồn Cố, đến nỗi chị và anh rể cô ta đều bị hàng xóm tầng này cười nhạo.
Chu Uyển Lâm nói với Lâm Văn Chiếu: “Anh đừng quan tâm đến chuyện nhà người ta, đặc biệt là đừng có nhắc tới chuyện này trước mặt chị hai anh.”
“Anh chắc chắn sẽ không nhiều chuyện đâu.” Lâm Văn Chiếu cạo râu rửa mặt xong, ôm lấy vợ hôn một cái, rồi nói với Chu Uyển Tâm công trình của anh ta đang tiến triển rất thuận lợi, khoản tiền thanh toán của hạng mục thứ hai đã định rồi, qua tết khi hạng mục kết thúc, có thể chia lợi nhuận lên tới năm sáu vạn.
“Bằng Thành là một thành phố thí điểm cải cách và mở cửa, nếu công trình này thực sự kiếm được tiền, Uyển Tâm, như vậy cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Lâm Văn Chiếu thật sự rất vui vẻ, mấy năm trước gia đình anh ta còn nghèo không có đủ tiền để lấy vợ, là anh ta mặt dày mới cưới được một người tri thức như Chu Uyển Tâm về nhà, Uyển Tâm có công việc lại không cần sính lễ, cô mang theo một tháng tiền lương giáo viên trung học ở quê 35 tệ gả vào nhà Lâm Văn Chiếu, làm cho cả thôn ghen tị chết đi được.
Anh ta rất may mắn mới cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy, chi phí đi đến Bằng Thành năm đó vẫn do Uyển Tâm lấy ra từ chi phí ăn uống trong nhà, với cả số tiền mà mẹ Lâm Văn Chiếu tích góp được không tiêu đến đều cho anh ta, nếu không thì làm gì có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.
Điều duy nhất mà Lâm Văn Chiếu tiếc nuối bây giờ chính là không có con trai, anh ta bàn bạc với vợ: “Lần này anh quay về giải quyết chuyện nhận nuôi, em thấy sao?”