[Thập Niên 80] Tiểu Cá Koi Và Mẹ

Chương 6: Chương 6




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tỉnh dậy từ trong giấc mơ, Lâm Tuyết Mật cảm thấy mình không còn là một đứa trẻ nữa, cô ta có kinh nghiệm sống đầy đủ, linh hồn là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi rồi. Đời này chỉ cần cố gắng học tập, lợi dụng đôi vợ chồng kia thì cô ta nhất định sẽ có một cuộc sống tốt.

Về phần Lâm Nhạc, cô bé vốn dĩ có ba mẹ ruột của mình. Cuộc sống ở trong mơ ấy, cô bé nhận được sự cưng chiều còn nhiều hơn cả đứa con gái ruột này. Chừng ấy cũng đủ lắm rồi, cô ta phải nghĩ cách khiến cho Lâm Nhược đi tìm ba mẹ ruột của mình.

Lâm Tuyết Mật dùng giọng điệu của một đứa trẻ sáu tuổi nói: “Lâm Nhược, chắc em cũng biết em được ba mẹ nhận nuôi nhỉ, nếu đã biết rồi sao lại quay về. Em nhìn thấy gia đình mình có điều kiện, muốn cướp đi sự cưng chiều của ba mẹ dành cho chị sao?”

“Không phải đâu chị, em muốn tìm mẹ ruột của mình nhưng ba mẹ chị không để em đi.” Lâm Nhược giải thích.

“Bọn họ không để em đi thì em không đi thật sao, chân ở trên người em, cửa cũng đang mở, em đi rồi chị sẽ không nói với ba mẹ đâu, em đi đi.”

Lâm Nhược nhìn màng đêm lạnh lẽo bên ngoài, bây giờ đi cô bé cảm thấy hơi sợ, nhưng nếu bây giờ không đi thì ngày mai sẽ bị dẫn đi mất. Như vậy cô bé không biết phải mất mấy năm nữa mới có cơ hội quay lại tìm ba mẹ ruột của mình. Dù sao cô bé mới sáu tuổi cũng không thể lặn lội đường xa từ Bắc Kinh đến Diên Bình được.

Lâm Nhược suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Chị ơi, nếu em đi rồi chị sẽ thấy hạnh phúc hơn phải không?”

Lâm Tuyết Nhược cũng xoay đầu nhìn vào màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ. Một đứa trẻ mới sáu tuổi ra ngoài vào ban đêm thật không an toàn cho lắm. Nhưng ở đây là thập niên tám mươi, đứa trẻ nào chẳng tự đi học rồi về nhà, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cô ta nghiến răng nói: “Đúng vậy, chỉ cần em đi, bố mẹ sẽ chỉ yêu mình chị mà thôi.”

“Vậy được rồi, chị ơi, em đi đây.”

“Đợi một lát.” Lâm Tuyết Mật gọi cô bé lại: “Em phải cẩn thận kẻ buôn người, không được đi cùng người lạ. Khi nào ba trở về hỏi thì chị nói em đến nhà bếp tìm ba rồi. Bây giờ em hãy đi tìm ba mẹ ruột của mình đi.”

Lâm Nhược chạy từ nhà nghỉ ra ngoài đường lớn, cô bé muốn tìm cục cảnh sát nhờ công an giúp đỡ. Trên đường đụng phải một cậu nhóc chạy ngược chiều, cô bé lảo đảo ngã xuống đất sau đó liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh nha.”

Cậu nhóc đối diện xoa xoa chiếc cằm đang đau nhức của mình rồi đứng dậy kéo người vừa đụng phải mình đứng lên, rồi cậu nhóc quan sát Lâm Nhược, hình như cậu nhóc chưa từng gặp qua người này. Cậu nhóc nghĩ chắc có lẽ không phải người gần đây, rồi hỏi: “Em là con nhà nào, sao một mình chạy ra ngoài thế này?”

“Em ra ngoài tìm ba mẹ, anh ơi, anh ngã có đau không?” Lâm Nhược đưa tay sờ vào cái cằm đang bị đau của cậu nhóc.

“Không sao đâu, em cũng là bị mẹ bỏ rơi hả. Anh nói em nghe nè, em có đuổi theo cũng vô dụng thôi, phụ nữ đã thay lòng, đến con ruột họ cũng không nhận lại đâu.”

Cố Niên cho rằng cô bé cũng giống như mình, cũng bị mẹ ruột bỏ rơi nên có chút đồng cảm. Một cậu nhóc trước giờ không thèm chơi với con gái lại kiên nhẫn như vậy.

Lâm Nhược nghe không hiểu những đạo lý mà Cố Niên nói, lúc ngón tay cô bé chạm vào cằm cậu nhóc thì cả hai như bị điện giật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.