Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông Lý không hổ danh là bên môi giới, nói năng cực kì khéo léo, miệng lưỡi trơn tru.
“Cô Bạch, hình như chồng của cô là quân nhân nhỉ? Phong thái này, dáng vẻ này, chỉ quân nhân mới có, hai người đứng cùng nhau đúng là xứng đôi vừa lứa.”
“Nếu như hai người ở ngay đây chắc sẽ biết, giá tôi đưa ra chắc chắn là thấp nhất, mấy cửa hàng tuy nhỏ nhưng vị trí lại đắc địa như thế này, bán gì cũng được, giá thuê mười hai đồng, có người thuê rồi.”
Cuối cùng ông Lý lại hỏi: “Cô Bạch, nếu cô có chỗ nào không hài lòng, ví dụ như giá thuê hay vị trí cửa hàng các kiểu, chỗ nào không hài lòng, chúng ta có thể từ từ thương lượng.”
Thật ra Bạch Vi không có gì không hài lòng, bao gồm cả tiền thuê nhà.
Trước khi tìm môi giới, cô đã đi qua hai cửa hàng, dò xét là muốn thuê cửa hàng của họ.
Biết được giá thuê đều khoảng mười lăm đồng, thanh toán ba tháng một lần.
Tính toán sơ bộ, ông Lý muốn mười đồng, đúng là không nhiều.
Tiền thuê một năm trả một lần chỉ có một trăm hai mươi đồng.
Sau khi chắc chắn ông Lý sẽ không giảm tiền thuê nhà nữa, Bạch Vi nhìn Lục Tư Đình.
Cuối cùng, họ ký một hợp đồng đơn giản, Bạch Vi trả hết tiền thuê nhà trong một năm.
Thấy Bạch Vi lăn vân tay xong, ông Lý cười cất hai tờ giấy đi, chắp tay chào hai người: “Chúc hai người khai trương thuận lợi, thuận buồm xuôi gió, gặp nhiều may mắn, tài lộc dồi dào!”
Ai mà chẳng thích nghe lời hay, nhất là về sự nghiệp đi lên.
“Cám ơn lời chúc tốt đẹp của ông!”
Bạch Vi không khỏi cười một tiếng.
Ký xong hợp đồng vẫn còn sớm, Lục Tư Đình dẫn Bạch Vi đi tìm thợ thủ công để điều chỉnh lại cửa hàng.
Thật ra thì các cửa hàng đều như vậy, có mấy thứ đồ khá giống nhau. Nhưng Bạch Vi không thích không khí trầm lắng đó, cửa hàng nào cũng bày biện trang trí giống y như nhau.
Nghĩ đến cửa hàng cô mở ở kiếp trước, trong đầu Bạch Vi nảy ra một ý tưởng, sau khi trao đổi với bậc thầy thủ công một lúc lâu, ông ấy mới biết Bạch Vi muốn gì, kiểu như bàn ghế, quầy hàng các kiểu...
Làm xong tất cả mọi việc, trời cũng dần tối, đường phố bắt đầu lên đèn.
Trong thị trấn có một nhà hàng Pháp, nghe nói đầu bếp bên trong đều là người Pháp chính thống.
Bàn ghế sắp xếp đẹp mắt, nhân viên phục vụ ăn mặc giống nhau, bên trong thậm chí còn có cả đàn piano, tương tự như vậy, giá của nhà hàng này không hề thấp.
Dù sao trong thời đại này, đàn piano là một thứ mang phong cách phương Tây, giá cả rất cao, các cửa hàng bình thường không thể mua nổi.
Một bữa ăn ở đây trị giá bằng cả tháng lương của một người bình thường.
Trước đó Lục Tư Đình tình cờ ăn ở đây hai lần, anh cảm thấy hương vị cũng tạm được, nhưng anh không ăn quen đồ ăn kiểu đó.
Màn đêm buông xuống, Lục Tư Đình chợt nghĩ đến nhà hàng này, không biết Bạch Vi đã ăn ở đó chưa, nên anh muốn đưa cô đến ăn thử.
Bạch Vi không ngờ rằng ở đây lại có một nhà hàng kiểu Pháp, hơn nữa dáng vẻ còn rất chuẩn.
Trong nhà hàng có đủ loại hoa, chỉ cần trả tiền là có thể mua được, Lục Tư Đình lặng lẽ mua một bó hoa hồng. Lúc Bạch Vi ngồi xuống gọi xong món ăn, anh mới lấy hoa hồng từ phía sau ra.
“Vi Vi, tặng em.”
“Chúc em vừa bắt đầu đã chiến thắng, tiền vào như nước.”
Lục Tư Đình không phải là một người sẽ nói lời yêu thương với người khác, suy nghĩ một lúc, anh quyết định làm điều tương tự với ông Lý môi giới, hi vọng cô có thể thực hiện được mục tiêu của mình, kiếm được rất rất nhiều tiền.