Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhất thời bốn người trên bàn đều ngẩn người ra.
Lục Tư Đình nhìn người phụ nữ xa lạ này, trong lòng thoáng xuất hiện cảm giác không lành.
Lúc này Bạch Vi đã nghe rõ mọi chuyện rồi, cô còn tưởng dì Hồng Mai nhầm gì đó nên đứng lên nói: “Dì Hồng Mai, dì nhầm gì đó rồi nhỉ, hôm nay cháu đi xem mắt rồi, hơn nữa còn đi lĩnh chứng với đối tượng xem mắt luôn đây này.”
Lĩnh chứng?
Vậy sao người ta lại đến nói với bà ta là bị leo cây chứ?
Nhất thời Hồng Mai cũng nghệt mặt ra.
Bạch Vi hất cằm với Lục Tư Đình một cái, ngỏ ý bảo bà ta nhìn mà xem.
Hồng Mai nhìn theo hướng của Bạch Vi, trông thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai.
Vừa nãy bà ta tức giận quá nên không phát hiện ra rằng trong nhà Thẩm Quyên đột nhiên xuất hiện một chàng trai tuấn tú xa lạ.
Hồng Mai nghi ngờ hỏi: “Chàng trai này là ai thế, ngoại hình ưa nhìn thế này, có đối tượng chưa?”
Bạch Vi lập tức cảm thấy mọi chuyện không ổn cho lắm, cô nghĩ đến chuyện hôm nay mình nhìn thấy hai người đàn ông trong nhà hàng, trong lòng như thấp thỏm nhận ra điều gì đó.
Chẳng lẽ người đàn ông mặc quần áo màu đen, cao một mét bảy lăm đó mới là đối tượng mà dì Hồng Mai giới thiệu cho mình.
Nhưng theo cách nói của Hồng Mai thì người đàn ông kia không giống cho lắm nên Bạch Vi mới nghĩ đối tượng xem mắt của cô là Lục Tư Đình người phù hợp với mọi điều kiện kia.
Nếu không thì Hồng Mai phải nhận ra Lục Tư Đình rồi chứ.
Bạch Vi có chút rối rắm, cô nên làm gì bây giờ nhỉ, cô đã đăng ký kết hôn với Lục Tư Đình, hơn nữa cô cũng thấy rất hài lòng.
Lục Tư Đình cũng nghi hoặc, nghe cuộc trò chuyện của mấy người này, anh lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
“Bạch Vi, người mà dì giới thiệu cho cháu quả thật không phải vị này.”
Trong lúc tất cả mọi người đang ngây ngốc, Lục Tư Đình bình tĩnh cất lời.
Lần này, ngay cả Thẩm Quyên với Bạch Diệu Thiên cũng ngẩn người ra.
Hồng Mai cẩn thận quan sát Lục Tư Đình, sau khi chắc chắn mình không quen biết chàng trai này, bà ta mới lên tiếng: “Đã bảo là hôm nay người mà tôi giới thiệu cho mấy người mặc đồ đen, mấy người quên rồi sao? Mấy người xem xem chàng trai này mặc đồ màu gì, đây đâu phải màu đen đâu.”
Đúng vậy, Lục Tư Đình mặc đồ màu xám tro, quả thật không phải màu đen.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang Bạch Vi.
Ngay cả Lục Tư Đình cũng len lén nhìn cô.
Bạch Vi hơi khó xử, cô vội vàng giải thích: “Mẹ, dì Hồng Mai, hai người đã nói với con là gia cảnh nhà trai không tệ, có phải mọi người đã bảo anh ta cao trên một mét tám, ngoại hình rất ưa nhìn, điều kiện gia đình cũng không tồi không?”
“Đúng vậy, mẹ nhớ chị Mai đã nói với mẹ như thế.” Thẩm Quyên nghĩ ngợi một chút rồi khẳng định là vậy.
Duy chỉ có Hồng Mai đứng đó định mở miệng nhưng bị Thẩm Quyên cắt lời, câu nói như mắc kẹt trong cổ họng, nói không được mà không nói cũng không được.
Bà ta làm mai nhiều năm vậy rồi, đây là thói quen của bà ta, bình thường hay khen hai bên một phen.
Chàng trai mà bà ta giới thiệu kia bảo mình cao một mét bảy lăm, bốn bỏ năm làm tròn thì không phải cao một mét tám à?
Ngoại hình phúc hậu, ngũ quan dễ nhìn, cũng không phải dạng dở dở ương ương gì, vậy thì bảo ngoại hình ưa nhìn cũng đúng mà?