Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ư ư... nấc.”
“Á, ư...”
Bên tai truyền đến tiếng khóc đứt quãng.
Ai đang khóc?
Đứa bé nào ở đây...
Cô đã chết rồi sao, chết rồi sao còn nghe thấy tiếng động.
Lâm Thư Ngạn muốn mở mắt, nhưng mí mắt như dính chặt vào nhau.
Cơ thể ê ẩm đau nhức, ngực và cổ họng khó chịu nhất.
Quần áo vừa lạnh vừa ướt...
“Ư, á ư, ê a.”
Giọng nói ngọng nghịu, dường như càng lo lắng hơn, sợ hãi tiến lại gần từng chút một.
Sau đó.
Khuôn mặt bị cái gì đó mềm mại ướt át hôn một cái.
Mềm mại, có vẻ như có nước bọt.
Lâm Thư Ngạn thở hắt ra, đột nhiên mở bừng mắt, đập vào mắt là khuôn mặt một đứa trẻ.
Cô ngẩn người trong chốc lát, sau đó mới nhận ra... đứa trẻ còn sống.
Đứa trẻ chỉ khoảng hai ba tuổi, tóc vàng hoe buộc lỏng xõng xệch, khuôn mặt nhỏ gầy yếu khảm một đôi mắt to.
Đôi mắt ấy ngấn lệ, muốn khóc mà không dám khóc, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay áo cô không chịu buông, trông vô cùng đáng thương.
Lâm Thư Ngạn không hiểu sao lòng mình lại rung động, đứa trẻ này là ai?
Sao lại ở bên cạnh cô?
Không...
Đây là đâu?
Đột nhiên vô số hình ảnh tràn vào đầu, thiếu chút nữa khiến Lâm Thư Ngạn ngất đi.
Cô nằm trở lại giường, ôm lấy đầu đang đau nhói.
Phúc Bảo thấy mợ lại nằm xuống, vội vàng ôm lấy thân thể cô, như thể biết rằng mợ rất lạnh, phải ôm mới ấm.
Sức lực yếu ớt của đứa trẻ khiến Lâm Thư Ngạn cảm thấy ấm áp, miễn cưỡng giơ một tay ra ôm lấy nó.
“Không sao, không sợ...”
Giọng cô yếu ớt, bị những hình ảnh trong đầu làm cho choáng váng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.
Cô đã xuyên không, thật trùng hợp là cô đã từng đọc cuốn tiểu thuyết này.
Nữ chính cũng tên là Lâm Thư Ngạn như cô, là một người ngốc.
Đây là thôn Hạ Kiều, cô có một người chồng sĩ quan tên là Hạ Chương, hiện cô và hai đứa con đang tá túc tại nhà bác trai và bác gái của Hạ Chương.
Hôm nay cô suýt chết.
Không, là nữ chính đã chết đuối còn cô thì xuyên vào.
Quần áo trên người vẫn còn ướt sũng làm ướt cả ga giường.
Nghĩ đến kẻ đã đẩy nữ chính xuống nước, Lâm Thư Ngạn rùng mình.
“Á...”
Bàn tay nhỏ vụng về lau mồ hôi trên trán cô, đôi mắt đứa trẻ nhìn cô sợ sệt, ngoan ngoãn hiểu chuyện vô cùng.
Lâm Thư Ngạn hoàn hồn, nhẹ nhàng nói: “Phúc Bảo, con là Phúc Bảo đúng không?”
Phúc Bảo nghiêng đầu, mái tóc vốn đã buộc lệch nay càng lệch hơn, trông có vẻ ngốc nghếch.
Nó suy nghĩ về lời nói của Lâm Thư Ngạn, rồi chậm rãi gật đầu.
Lâm Thư Ngạn thở dài.
Cô nhớ ra rồi, đứa trẻ này có vấn đề, đã mấy tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói.
Cô quan sát căn phòng từ trên xuống dưới, căn phòng rất nhỏ, bên cạnh giường có một tủ quần áo cũ nát chắn một nửa, nửa còn lại kéo rèm che lại, khu vực ngủ chỉ có giường và một chiếc bàn nhỏ, hầu như không xoay người được.
Bên kia rèm chất đầy nông cụ và đồ tạp nham, góc phòng còn có một chiếc chum nước, trông rất cổ kính.
Lâm Thư Ngạn lại ôm đứa trẻ vào lòng, đứa trẻ ngạc nhiên vì mình được ôm, ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.