Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chị ấy sợ Chu Vân Mộng muốn về nhà mẹ đẻ sớm một chút, không chờ được.
Ngoài trời lúc này đang nắng, bây giờ mà đi nóng lắm nên Chu Vân Mộng lắc đầu: “Không sao đâu, em không vội. Tay nghề của chị tốt thật đấy, chị muốn làm loại nhân sủi cảo nào thế?”
La Mẫn: “Sủi cảo nhân thịt rau hẹ.”
Vừa nói chị ấy vừa chỉ tay ra chỗ rau hẹ vừa cắt trong bếp. Trong nhà có rau hẹ, sủi cảo nhân thịt rau hẹ ngon lắm.
Lượng rau hẹ kia nhiều gấp đôi so với chỗ một cân thịt, Chu Vân Mộng giật khóe miệng: “Chị à, hay là bớt chút rau hẹ đi? Nếu không ăn sủi cảo nhân toàn rau hẹ đấy, ăn không được mấy miếng thịt đâu.”
La Mẫn chần chờ: “Nhưng rau hẹ nhiều thì có thể làm nhiều sủi cảo hơn...”
Trước kia chị ấy đều làm sủi cảo như vậy.
Chu Vân Mộng nói: “Hay là để lại một nửa chỗ rau hẹ để chiên với mấy quả trứng gà, sau đó bọc chỗ sủi cảo bằng trứng chiên rau hẹ?”
La Mẫn suy nghĩ một chút, rau hẹ trứng gà bọc sủi cảo ăn cũng ngon, dù sao thì vợ thằng ba cũng đã mua bột Phú Cường và thịt heo, cô ấy muốn sao thì làm vậy đi.
“Được, vậy lát nữa chị gói sủi cảo nhân thịt rau hẹ xong sẽ chiên mấy quả trứng gà làm trứng chiên rau hẹ.”
Dùng mấy quả trứng gà trong nhà thêm vào món sủi cảo, mẹ chồng biết cũng sẽ không tức giận.
Chu Vân Mộng nhìn vài lần, lại trở về phòng nghỉ ngơi.
Một mình La Mẫn bận rộn trong bếp, làm sủi cảo là chuyện vui. Đặc biệt là sau khi tâm trạng thay đổi, cô cam tâm tình nguyện làm những việc này.
Cán xong vỏ sủi cảo, cô lấy ra miếng thịt heo hai cân Chu Vân Mộng mang về buổi trưa, ngay lập tức cắt một nửa ra.
Ba phần mỡ bảy phần nạc rất đẹp mắt, chỗ này có thể làm ra không ít mỡ heo. Nhà ai làm sủi cảo mà dám dùng một cân thịt như vậy, không phải tết mà được ăn sủi cảo như vậy, La Mẫn vui sướng trong lòng.
Băm thịt rồi thái rau hẹ, cho rau hẹ vào lượng tương đương với chỗ thịt, sau khi trộn đều thành nhân thịt, La Mẫn bắt đầu làm sủi cảo.
Động tác của cô nhanh nhẹn, từng cái sủi cảo được gói kỹ đặt lên đĩa, cái nào cũng không nhỏ.
La Mẫn suy nghĩ một chút rồi đi ra phòng bếp đi tìm Chu Vân Mộng: “Vợ thằng ba, sủi cảo gói xong dễ dính vào bát lắm, hay là để chị nấu lên đã rồi em mới bưng qua?”
Những lời này cực kỳ có ý tứ, Chu Vân Mộng gật đầu đáp ứng: “Được, vậy cám ơn chị.”
La Mẫn xoay người trở lại phòng bếp làm việc, đun một nồi nước sôi, trong đầu tính toán mười lăm cái sủi cảo. Vợ thằng ba nói chỉ cần một bát là đủ, chẳng qua chỉ là người ta khách sáo mà thôi, mẹ Lâm nói phải dùng bát lớn mới đủ, nên La Mẫn quyết định nấu nhiều hơn một chút.
Lúc nấu cô tiếp tục làm sủi cảo.