Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Gửi bản thảo cũng đã xong, chỉ chờ trả lời, cô cũng không vội viết văn chương mới.
Ngay cả với câu chuyện dài có thể đăng nhiều kỳ, cô cũng chỉ nằm suy nghĩ trong đầu mà không hề động tới bút hay giấy.
Trong mắt nhà họ Lâm, đây là biểu hiện cho câu nói biết khó mà lui, không ai nhắc đến chuyện này, kẻo con dâu thứ ba nghe xong sẽ cảm thấy khó chịu.
Hai ngày được ăn một bữa có thịt, đặc biệt là trong thời điểm mệt mỏi như vụ thu hoạch mùa thu, là một động lực tinh thần.
Chị dâu cả hiếm khi thích Chu Vân Mộng như vậy, về đến nhà thấy cô nhàn rỗi ở đó, chị ấy cũng không tức giận, buổi tối rửa bát cũng không còn cảm thấy phiền muộn nữa.
Cô tự nhủ, tất cả đều vì bữa ăn có thịt.
Giống như lúc này, tan làm về nhà liền thấy Sơn Trà và Hổ Đầu nhà mình, còn có Tiểu Thạch Đầu của nhà chú hai, ba đứa trẻ cười đùa vây quanh bóp vai cho vợ thằng ba, trên mặt Chu Vân Mộng kia còn ra vẻ hưởng thụ.
Sau đó một hồi lâu, chỉ thấy Chu Vân Mộng lấy từ trong túi ra kẹo da màu sắc rực rỡ, cho ba đứa bé mỗi người một viên.
Hổ Đầu thấy mẹ đã về liền vui vẻ mà xông tới, giơ kẹo trong tay cười: “Mẹ, thím ba cho chúng con ăn kẹo nè!”
Sơn Trà cười đến ngại ngùng.
Thạch đầu thì đã xé giấy kẹo ra ăn.
Lưu Hồng Mai sao có thể không biết, vợ thằng ba đã kêu con mình bóp bả vai cho cô, xong rồi cho tụi nhỏ kẹo ăn.
Đổi lại trước kia, chị ta sẽ cảm thấy vợ thằng ba để cho chị ta làm nhiều việc đã rất quá đáng, lại còn dám sai khiến con mình hầu hạ, có cho kẹo chị ta cũng sẽ cảm thấy miệng ăn núi lở mà thôi, đợi hết tiền thì không biết khóc như thế nào đây.
Nhưng bây giờ... Mấy đứa nhỏ bởi vì được viên kẹo mà cười rất vui vẻ, chị ta thấy Chu Vân Mộng diễn xuất này cũng không tức giận.
Cùng lắm thì trong lòng chỉ ghen tỵ một câu, cũng thật biết hưởng thụ, Sơn Trà Hổ Đầu còn chưa bóp bả vai cho chị ta bao giờ.
Lưu Hồng Mai sờ cái đầu nhỏ của Hổ Đầu: “Ăn đi.”
Chị ta nhìn vợ thằng ba rồi nói: “Chị đi lấy bát.”
Đàn ông nhà họ Lâm ngồi chờ ăn cơm, mẹ Lâm vốn còn lo lắng con dâu cả cãi nhau với con dâu thứ ba, không nghờ lại yên phận, bà cũng không nói gì.
Chu Vân Mộng thấy thái độ này của chị Lâm cũng nở nụ cười, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đêm qua cô ngủ bị cứng cổ, sáng ngủ dậy thấy cổ và vai đau nhức, ở nhà tập một số bài tập kéo giãn cổ.
Khi biết tin ba đứa trẻ đã về, ngày hôm đó cô đã lấy ba chiếc kẹo và hỏi chúng có muốn làm việc để đổi lấy kẹo không.
Ba đứa nhỏ cũng không ngốc, bọn họ biết sở dĩ ở nhà hai ngày có thể ăn thịt một lần là vì dì ba, dì ba gần đây không cãi nhau với mẹ nên cũng không sợ hãi như vậy.