[Thập Niên 80] Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Biếng

Chương 17: Chương 17: Thịt kho tàu (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chu Vân Mộng cũng nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ.

Cô thuận miệng nói muốn một đồng nói để đến sở y tế, cũng là vì buổi chiều đến thị trấn thuận tiện mua chút thịt về cải thiện cuộc sống.

Nhìn cả nhà mệt mỏi, một mình cô ở trong siêu thị gặm đùi gà cũng có chút băn khoăn, buổi trưa cố ý ít ăn ít nói ít gắp đồ ăn.

Cô ăn ít hơn, những người khác ăn nhiều hơn.

Lưu Hồng Mai là người đầu tiên phát hiện chuyện đó, lúc ấy cô ấy đã nói: “Nên ăn thì ăn đi, chúng ta cũng không thiếu miếng cơm này, đừng để lát nữa lại ngất xỉu.”

Lời nói không dễ nghe, nhưng ý quan tâm trong đó ai cũng nghe ra được.

Chu Vân Mộng đương nhiên không để ý.

Cô đang nghĩ đến chuyện buổi chiều đến thị trấn tiện tìm xem có tin tức tòa soạn báo trong thành phố trưng cầu bản thảo hay không, chuyện kiếm tiền này không nên chậm trễ.

Chờ lấy được tiền nhuận bút là có thể quang minh chính đại mang thịt về, không cần phí tâm tư đi tìm lý do giống hôm nay như vậy.



Hai giờ chiều, người nhà họ Lâm ra ngoài đi làm, ngay cả ba đứa trẻ cũng đi theo.

Chu Vân Mộng nghe thấy tiếng động thì mở to mắt.

Thời gian quá sớm, bên ngoài quá nắng, trở mình tiếp tục ngủ.

Hơn ba giờ, Chu Vân Mộng xách giỏ trúc ra cửa.

Trong thôn yên tĩnh, nhưng đồng ruộng lại náo nhiệt, cô đi đến cửa thôn, đi về huyện trấn, lúc này chỉ có thể đi bộ.

Vừa nóng vừa mệt, cảm giác này khiến cô rất nhớ phương tiện giao thông hiện đại, đi đến nỗi bắp chân tê dại, cuối cùng cũng đến thị trấn.

Trong trí nhớ của nguyên thân thì thị trấn này không khác lắm, ngay lập tức Chu Vân Mộng đi đến sở y tế, tìm bác sĩ râu bạc lần trước xem vết thương trên trán.

Bác sĩ còn nhớ rõ cô: “Không có chuyện gì, chờ vết thương trên đầu cô tan hết là được, không cần bôi thuốc đâu.”

Đúng như dự đoán, Chu Vân Mộng rời khỏi trung tâm y tế không tốn nửa xu, cô đến nơi có thể nhìn thấy tòa soạn báo trưng cầu ý kiến, nhưng không thu hoạch nào, đành phải đến bưu điện.

Báo có thể mua ở bưu điện, cô mua ba tờ Nhật báo Thanh niên thành phố, Báo Nông thôn và tuần báo tỉnh.

Nữ đồng chí mặt tròn đếm ra đưa cho cô: “Một phần năm xu, tổng cộng một hào năm xu.”

Chu Vân Mộng trả tiền, tiếp nhận ba phần báo chí, xem qua rồi hỏi thêm: “Đồng chí, bên này có bán tạp chí không?”

Nữ đồng chí mặt tròn nghi ngờ nhìn cô: “Cô muốn tạp chí à? Có chứ, một phần [Câu chuyện thanh niên] hai hào.”

Thời điểm đó không có mấy người xem báo, nên các nhà máy chỉ yêu cầu họ hoàn thành nhiệm vụ, bưu điện cũng có bán, nhưng cơ bản đều bán không được, nên đều để cô mang về nhà làm giấy dán tường.

Chưa kể tạp chí có giá hai hào một cuốn, đắt như vậy nên đây là lần đầu tiên cô ấy gặp một người tìm tạp chí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.