Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mùa thu năm 1973, hôm nay đại đội sản xuất Thanh Hà Nam của công xã Thành hồng kỳ đã ồn ào một lúc lâu.
Trong thôn sẽ giết heo trước ngày thu hoạch mùa thu, chia cho từng nhà một, tránh để người lao động không có chút dầu mỡ nào trong bụng, sẽ không có sức để gặt.
Hôm nay, tất cả những người ra ruộng đều mang theo nụ cười, mong đợi chạng vạng tối về nhà sẽ được ăn chút thịt.
Người nhà họ Lâm cũng gần như như, con dâu hai nhà họ Lâm, La Mẫn mang thai năm tháng xuống ruộng làm việc đến bốn giờ thì đi về nhà nấu cơm.
Nghĩ tới số thịt hôm nay vừa được chia, mẹ chồng nói là tối nay sẽ làm một nửa, mùi thịt kia như hòa vào trong miệng, La Mẫn không khỏi nuốt nước miếng, đi nhanh hơn mấy bước.
Mở cửa nhà, bên trong yên tĩnh, có lẽ là bọn nhỏ đã ra ngoài chơi, còn chưa trở lại.
La Mẫn nhìn về phía nhà của em ba, buổi tối hôm trước làm loạn quá đáng sợ, vậy mà hôm nay ngược đã yên tĩnh lại, cô ấy lắc đầu đi vào phòng bếp làm việc.
Nhà em ba bên này, hai ngày này, Chu Vân Mộng vẫn luôn ở trong phòng, không đi ra ngoài.
Căn phòng này mang cảm giác của ngày xưa, một chiếc giường có rèm, tủ quần áo và tủ sách được làm bằng gỗ, cho dù là bức tranh trên tường hay là hình ở chiếc bình tráng men thì đều chứng tỏ là cô đã xuyên việt, lại còn là xuyên sách.
Chu Vân Mộng là một tác giả trên Internet, bình thường không hay ra ngoài, ăn cơm điểm chuyển phát nhanh, việc nhà cũng để cho robot làm, cho nên hàng ngày cô cũng chỉ đặt hàng ở trên mạng rồi để người ta giao đến.
Hiếm khi có tâm trạng tốt đi ra ngoài, đến siêu thị lớn ở gần đó dạo chơi, đẩy giỏ hàng đứng ở thang có tay vịn tự động để chuẩn bị xuống lầu tính tiền, vậy mà đúng lúc này lại mất điện.
Trong nháy mắt, tất cả đều đen lại, xung quanh cũng chỉ có tiếng người bối rối, Chu Vân Mộng chỉ cảm thấy mình bị người ta đẩy một cái, té xuống đập mạnh về phía trước.
Trước khi hôn mê cô chỉ có một suy nghĩ: Đúng là không nên đi ra ngoài! Nếu cứ để người ta chuyển phát nhanh thì không phải tốt hơn sao!
Sau khi tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã xuyên sách, xuyên thành người qua đường xuất hiện 7 lần trong cuốn sách niên đại trước đó.
À, lần nào mọi người cũng dựa vào sự lười biếng của nhân vật này để làm nổi bật lên sự chăm chỉ của nữ chính.
Lúc đó khi Chu Vân Mộng đọc tiểu thuyết, cô cũng không để ý quá mức đến người qua đường này, dù sao bên trong toàn bộ tác phẩm cũng chỉ xuất hiện bảy lần, lần nào cũng chỉ có hai ba mươi chữ.
Nhiều nhất thì cũng chỉ cảm thán một câu: Không hổ là người cùng tên, đều lười.
Về phần tại sao lại nhớ kỹ bảy lần thì cũng chỉ do duyên phận cùng tên cho nên cô mới đếm.
Sau khi xuyên sách, tác phẩm niên đại trở thành thế giới chân thật, Chu Vân Mộng kế thừa ký ức của nguyên chủ.
Vốn chỉ xuất hiện bảy lần cho nên đây là nhân vật rất nhỏ bé, bây giờ thì dòng cuộc đời cũng đã được hoàn thiện.
Sau khi sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, Chu Vân Mộng không thể không cảm thán một câu: Nếu bỏ vấn đề đạo đức sang một bên, nguyên thân đúng là người thông mình, cô ấy làm việc rất logic, đúng là người biết làm cho cuộc sống của mình trở nên thoải mái.