Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phùng Học Minh cầm thông tin liên lạc của cô, nói: “Cô Phàn, tôi rất vui vì em thích quần áo của chúng tôi, những bộ quần áo này tặng cho em. Nếu em có món đồ yêu thích khác, cũng có thể chọn.”
“Không được. Nếu chúng ta thật sự hợp tác, tất nhiên tôi sẽ phối hợp với anh để tuyên truyền, nhưng bây giờ chúng ta chưa hợp tác, không có đạo lý lấy miễn phí, cái này gọi là không công không hưởng lộc.”
Người nọ cúi đầu cười nói: “Được rồi!”
Phàn Kỳ đi vào thay quần áo, áo phông mỗi màu đều lấy một cái, lấy hai chiếc quần thể thao bằng vải cotton dệt kim và hai chiếc quần đùi, còn có chiếc váy denim này cũng được…
Phàn Kỳ cầm một đống quần áo đến quầy để nhân viên bán hàng thanh toán, đã là trung tuần tháng sáu, bản thân các thương hiệu nội địa giá cả không cao, phong cách mùa hè lại được giảm giá, nhiêu đây quần áo cũng chỉ có hơn 500 đô la Hồng Kông.
Nhân viên bán hàng lại nhấn một mã giảm giá trên máy tính: “Anh Phùng nói, cô rất thích quần áo của chúng tôi, sau này nhất định sẽ đến đây, vì vậy tôi sẽ tặng cô một thẻ VIP giảm giá 15%, tổng cộng là 470 đô la.”
Phàn Kỳ sẵn sàng chấp nhận khoản giảm giá này, trước khi rời đi, cô mỉm cười với Phùng Học Minh, người vẫn đang ở trong cửa hàng, bày tỏ lòng biết ơn.
Khi Phàn Kỳ rời đi, Phùng Học Minh nở nụ cười, nhìn số điện thoại viết tay trên danh thiếp: “Tôi không ngờ người thật còn thú vị hơn trên phim nữa.” Liêu Nhã Triết rút tấm danh thiếp từ tay Phùng Học Minh với một nụ cười nhếch mép: “Ba tháng có làm được không?”
Phùng Học Minh giật danh thiếp này lại: “Đặt cược, ba tuần.”
Mọi thứ hình như đang trở nên suôn sẻ hơn, cô đã mua được đồ lót và giày dép ở hai cửa hàng mà cô đi qua, bên cạnh cửa hàng giày dép có một cửa hàng đồ chơi bán những con gấu bông lớn, con gấu bông Teddy cao bằng nửa người rất dễ thương.
Phàn Kỳ đứng bên cửa sổ nhìn một lúc lâu, tự nói với bản thân, đừng nói bây giờ trong túi không có đồng nào, cho dù mua về, trên giường hai người thêm một con gấu bông, có thể nằm được sao?
Cô thở dài một tiếng, quay người đi vào cửa hàng tiện lợi mua bàn chải đánh răng, rồi bắt xe buýt trở về, xuống xe, bên cạnh có một quầy bán báo di động, có đủ loại báo và tạp chí, ảnh bìa và tiêu đề của quyển này bắt mắt hơn quyển kia, Phàn Kỳ đã mua ba tờ báo chính thống, nhét chúng vào túi đồ của mình.
Do gần với tàu điện ngầm, bên cạnh đều là những tòa nhà cao tầng dân cư đông đúc, về đêm đường phố nơi này tràn ngập khói lửa, thực khách ăn mặc sang trọng gọi một phần bún xào, một phần xào gà gừng, ngồi trên bộ bàn ghế đơn sơ bên đường cùng những người công nhân đang bốc vác ở bến tàu gần đó ăn thỏa thê.
Còn có người ngay cả ngồi xuống ăn cơm cũng không có thời gian, bèn nhờ ông chủ gói cho một hộp cơm, phủ xá xíu và thêm hai miếng rau xanh luộc, cầm lấy rồi vội
Món ngỗng quay có màu caramel và lớp da sáng bóng đã thu hút Phàn Kỳ, lúc nãy chỉ ăn một gói mì, hoàn toàn không đủ no, cô mua một hộp cơm ngỗng quay, ký ức trong đầu nhắc nhở cô, những gói mì ăn liền đó nửa đêm Trần Chí Khiêm trở về sẽ ăn như bữa khuya, thân là bạn cùng giường, cô không thể lợi dụng người ta suốt cả ngày được, vì vậy cô lại mua thêm một phần cơm ngỗng quay rồi mang về nhà.