Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ồ wow!” Liêu Nhã Triết thốt lên một tiếng kinh ngạc cảm thán không đúng thời điểm: “Phàn Kỳ, không thể ngờ được cô có khí thế như vậy.”
Phàn Kỳ vốn đang có khí thế, khi thấy biểu cảm này của anh ta thì trực tiếp bật cười phá lên.
Người bên trong thấy bị ông chủ nhỏ bắt gặp, cả đám đều có vẻ mặt quái dị.
“Lên lầu đi, ông Thang Viễn Siêu muốn gặp cô.” Liêu Nhã Triết nói.
“Ông Thang Viễn Siêu?”
“Là người dẫn chương trình của chương trình đánh giá cổ phiếu mà ba của tôi tham dự.”
“Ừ.”
Phàn Kỳ đi về phía trước, Liêu Nhã Triết quay đầu lại nói vói vào trong phòng hội nghị: “Chú Mã, biết chú niệm tình cũ, niệm tình cũ thì chú tự mình chăm sóc, lấy tiền của công ty tặng nhân tình, còn để anh ta xa lánh đồng nghiệp trong công ty. Cho rằng Diệu Hoa nhiều tiền lắm sao?”
Liêu Nhã Triết bày dáng vẻ của một ông chủ nhỏ, nói xong lập tức đi theo: “Đi đây.”
Hai người đi lên gõ cửa văn phòng Liêu Kế Khánh.
Phàn Kỳ thấy bên trong ngồi một người đàn ông nho nhã lịch sự hơn 50 tuổi, được bảo dưỡng rất tốt.
Vị này nhìn thấy cô, vươn tay: “Cô Phàn, tôi là fan hâm mộ của cô.”
Phàn Kỳ bắt tay với ông: “Rất vinh hạnh.”
Ông Thang cúi đầu nhìn trà sữa và sandwich trong tay Phàn Kỳ: “Cô Phàn vẫn chưa ăn cơm trưa sao?”
Liêu Nhã Triết cười: “Lúc con đi tìm cô ấy, cô ấy đang cãi nhau với A Hào, chắc là chưa kịp ăn?”
Liêu Kế Khánh nhíu mày: “Cãi nhau với A Hào?”
“Ba à, A Hào cũng là người lâu năm của ba, ông ta cậy già lên mặt, ngày thường để ông làm việc hay dây dưa dây cà, đối phó cho qua. Hôm nay ông ta còn sai trước, Phàn Kỳ chẳng qua viết sai theo ông ta, mà ông ta còn mắng quá mức khó nghe. May là Phàn Kỳ không dễ chọc, giải thích rõ ràng, nếu đổi thành người mới khác có lẽ sẽ bị ông ta bắt nạt, chỉ có thể chạy lấy người.” Liêu Nhã Triết nhìn về phía Phàn Kỳ.
“Phàn Kỳ, cô ăn trước đi, tôi và ông Thang là bạn tốt nhiều năm, không ngại.”
“Vâng.” Phàn Kỳ cũng không câu nệ, trời đất bao la, thân thể của mình là nhất, cô ngồi xuống ăn sandwich.
Liêu Kế Khánh nghiêng đầu nói với Phàn Kỳ: “Ngày hôm qua, cô đoán được mục đích của tôi vô cùng nhanh, biết tôi muốn mở rộng thị trường. Cô cũng bày tỏ với tôi ý định đổi nghề.”
Phàn Kỳ nuốt đồ ăn trong miệng: “Tôi vô cùng may mắn, ông Liêu có thể cho tôi cơ hội này.”
“Cơ hội này là của hai bên, tôi cũng hy vọng mượn độ nổi tiếng trước mắt của cô để tạo đề tài. Ông Thang đã lên kế hoạch cho một chương trình, sẽ đến Diệu Hoa chụp một ít đoạn ngắn làm thành tiêu đề đầu, tôi hy vọng cô có thể xuất hiện trên màn ảnh, nhưng ông ấy có chút không yên tâm.” Liêu Kế Khánh giải thích với Phàn Kỳ.
Thì ra là như thế, chương trình của ông Thang nhất định có liên quan đến kinh tế tài chính, nếu dựa vào một nữ minh tinh có chút tiếng tăm nhờ vào đóng phim Phong Nguyệt như cô quả thật không thích hợp.
“Không biết là kiểu chương trình thế nào?” Tuy rằng Phàn Kỳ cho rằng chương trình của ông Thang tất nhiên là về kinh tế tài chính, nhưng cô chỉ tò mò.
ông Thang nói: “Ông Liêu cho tôi một ý kiến, ông ấy nói có thể tổ chức một cái người đại diện cho cuộc thi đầu cơ vào cổ phiếu, lợi dụng chương trình của chúng ta kêu gọi, mời các nhà môi giới của các công ty môi giới cổ phiếu tham gia…”