Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô đi cái quỷ á! Phàn Kỳ đã từng đi làm nghiên cứu viên ba năm, chỉ cần nhớ lại những người đàn ông tài chính dầu mỡ không tự biết, nhớ tới hình ảnh trên bàn cơm không ngừng khích lệ uống rượu còn muốn động tay động chân thì muốn ói.
Trong lúc hai người không nói gì với nhau, điện thoại trên bàn vang lên, cô nhận điện thoại: “A lô!”
“Cô tới phòng trà Ngôi Sao ngay bây giờ, tôi tìm thợ trang điểm, trang điểm cho cô, đừng để bộ dáng quê mùa đi gặp ông chủ Diệp...” Đầu dây bên kia điên cuồng xổ tiếng Quảng Đông.
Vậy mà mình lại nghe hiểu tiếng Quảng Đông? Phàn Kỳ vẫn đang kinh ngạc, đối phương lại thêm một câu: “Có nghe thấy không hả?”
Phàn Kỳ phản ứng kịp, người nọ là người đại diện của nguyên chủ, giọng cô lãnh đạm: “Không rảnh.”
“Không rảnh?” Người đại diện sửng sốt, chợt cất cao giọng, “Anh Uông nâng cô như thế, cần cô, cô nói không rảnh? Nói không đi thì không đi? Trong giới nghệ thuật, loại xã giao này là không tránh khỏi, huống chi ông chủ Diệp nói, cô đi ông ấy cho cô ba nghìn tệ.”
“Ba nghìn tệ?” Có giá tiếp rượu? Phàn Kỳ vốn không có nhiều sự kiên nhẫn, khẩu khí đông cứng, dùng tiếng Quảng Đông không quá quen nói: “Tôi đề nghị anh suy nghĩ lại sự khác nhau giữa kéo da và người đại diện. Trong hợp đồng không có, đừng tới tìm tôi!”
Phàn Kỳ cúp điện thoại, nghĩ lại người đại diện chắc chắn sẽ tiếp tục điện tới, nhấc ống nghe đặt lên bàn, để anh ta không điện tới nữa.
“Ùng ục” một tiếng, nhắc nhở cô, nguyên chủ để duy trì vóc dáng, cơm trưa chỉ ăn một chút. Xuyên cũng xuyên tới, còn có thể thế nào? Trước tiên lấp đầy bụng rồi hãy nói.
Căn nhà này nhỏ cực, cũng không có phòng bếp riêng biệt, xoay người lại chính là nhà bếp, Phàn Kỳ mở tủ chén phía trên, thấy bên trong để mấy gói mỳ, cầm một gói ra, cái bụng nhắc nhở cô, một gói không đủ, vậy thì thêm một gói nữa.
Phàn Kỳ cầm hai gói mỳ, lại cầm hai trứng gà một nắm cải thìa trong tủ lạnh, nấu nước nấu mỳ.
Mỳ ăn liền nấu sôi rất nhanh, cô kéo váy bó sát ngồi xổm xuống, mở tủ chén lấy chén, nhớ tới trong phòng này vẫn còn một người, dừng lại, quay đầu nhìn người ngồi cạnh bàn ăn, Trần Chí Khiêm đang cầm bút máy múa bút thành văn.
Chạng vạng đã không còn ánh mặt trời nóng bỏng xuyên qua cửa số phía Tây, chiếu vào một nửa khuôn mặt anh có vẻ sắc bén, phần khuôn mặt thiếu ánh mặt trời thiếu vẻ cứng rắn. Phàm những người đàn ông bên ngoài có ý muốn tiếp cận cô, phân nửa là anh ta đẹp, cô còn có thể nhẫn tâm từ chối?
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của cô, Trần Chí Khiêm nghiêng đầu nhìn sang chỗ cô, đôi mắt như hố lạnh sâu không thấy đáy, Phàn Kỳ nhớ tới hai mươi bảy nhát dao thì giật mình, suy nghĩ tiêu tan như khói. Cô lấy hai cái chén xong đứng dậy, chia đồ trong nồi ra làm hai, trứng cũng một chén một cái.
Cô bưng mỳ lên trên bàn cơm: “Ăn đi! Em nấu mỳ.”
Trần Chí Khiêm dường như có hơi bất ngờ, chợt dừng lại, nói: “Được, cảm ơn!”
Anh đưa tay thu dọn tài liệu trên bàn, nhận lấy mỳ và đôi đũa, gắp mỳ lên ăn.
Phàn Kỳ bưng chén lên húp miếng nước mỳ, thấy miệng chén dính son, cô giơ tay rút khăn giấy lau son, tiếp tục ăn mỳ, chén mỳ vào trong dạ dày, cuối cùng cũng thoải mái.
“Phàn Kỳ.” Nghe thanh âm của anh, Phàn Kỳ đang cố ăn ngẩng đầu lên, Trần Chí Khiêm nhìn cô, “Gần đây tôi rảnh, không bằng cùng em trở về Thượng Hải, nói rõ ràng với hai bên gia đình, ly hôn?”