Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kiếp trước, hắn và cô quen nhau chính là như vậy, cô vừa mới lấy cơm, bưng ra khỏi căn tin, anh ta thì đang đùa giỡn với đồng hương thì bị một người xô ngã nhào tới, làm rơi bát cơm của cô.
Hóa ra đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nó vốn dĩ đã được sắp đặt từ trước!
Trong mắt anh, một nữ công nhân như cô căn bản không đáng để “yêu” chút nào, cô chỉ là con mồi mà anh ta đã tỉ mỉ chọn mà thôi!
Quả thực đúng như anh ta dự đoán, chỉ cần quan tâm cô một chút, cô sẽ xem đó là chân tình, móc tim móc phổi cho anh ta! Sau này cô thậm chí còn hiến cho anh ta gan của mình.
La Chí An và hai người đồng hương đi dạo qua tiệm cắt tóc rồi lại vòng trở về.
Vài phút sau, người thợ làm tóc dùng máy sấy để thổi sạch phần tóc thừa ở hai bên tai Tống Chiêu Đệ, cởi tấm vải quấn quanh người cô rồi đắc ý hỏi: “Mỹ nhân, có hài lòng không?”
Về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng rất ngạc nhiên khi thấy kiểu tóc mới của Tống Chiêu Đệ, Phương Phương cảm thấy tiếc cho mái tóc dài của cô, nhưng Lâm Kiều cũng không giấu giếm sự hâm mộ trong ánh mắt mình: “Cắt đẹp quá nha! Tiểu Tống có khuôn mặt nhỏ, cắt kiểu gì cũng đẹp.”
Tống Chiêu Đệ bất đắc dĩ cười: “Tôi đi tắm rửa đây.”
Cô lao vào mặt nước dưới vòi phun, nghiến răng nghiến lợi, thề nhất định phải sửa cái tên “Chiêu Đệ” này gấp!
Trước đây cô chỉ cảm thấy cái tên này khiến cô cảm thấy bị khuất phục, giống như sinh ra đã thấp hơn người khác một bậc, Chiêu Đệ, Chiêu Đệ, như thể sự có mặt của cô không được mọi người hoan nghênh, không được yêu thích, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng cái tên này còn như đang thông báo cho kẻ ác : Con mồi mà hắn cần tìm đang ở đây!
Sau khi tắt đèn, nằm rất lâu nhưng Tống Chiêu Đệ vẫn không ngủ được, lúc đó cô lờ mờ ý thức được rằng mình sẽ không bao giờ được hạnh phúc trong chính ngôi nhà của ba mẹ mình, vì vậy cô đã rất khao khát sự chấp nhận của một gia đình khác, sau khi kết hôn với một người nào đó, cô sẽ có nhà riêng của mình, bất quá cho dù lấy chồng sống ở một ngôi nhà khác nhưng cô chẳng khác gì tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa - cho dù đó là nhà của cha mẹ cô ấy hay nhà của cô và chồng mình, cô cũng chỉ là một công cụ, là một cái máy kiếm tiền, điểm khác biệt duy nhất là Tống Đại Minh và Lý Quế Hương đều sẽ lấy ơn dưỡng dục ra để áp chế cô, mà người chồng cô chọn, lại dùng chữ “yêu” để thao túng cô.
A, Viên Viên nói đúng, trên đời này, trước khi yêu người khác mình nên tự yêu chính bản thân mình trước.
Nghĩ thông suốt, cô nở nụ cười nhẹ.
Phương Phương ở tầng trên hỏi: “Tiểu Tống, cô đang cười cái gì thế?”
“Không có gì. Đột nhiên buồn cười thôi.”
Hóa ra ngay từ đầu La Chí An đã là một tên cặn bã, cũng không phải vì bệnh tật và nghèo khó làm hắn sa đọa như vậy.
Cô chợt nghĩ, lúc trẻ anh ta bị bệnh nan y, có phải ông trời cũng không vừa mắt anh ta nữa không?
Thảo nào cô hiến gan cho anh ta mà anh ta vẫn không qua khỏi.
Ông trời cũng nhìn không vừa mắt nên mới cho cô trọng sinh, cô là một “A Đệ” nhưng “A Đệ” này sẽ không có khả năng chịu đựng thứ gọi là “tình yêu” của anh ta nữa.
Tên cặn bã nói ngược lại không sai, cô từ nhỏ không được yêu thích, cha không thương mẹ không yêu, nhưng từ bây giờ Tống Chiêu Đệ cô sẽ tự yêu thương chính bản thân mình!
Từ tờ mờ sáng, các công nhân mới đã theo thói quen thức dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đến công xưởng làm việc.
Mỗi ngày họ đều dậy lúc 7:00, vào xưởng lúc 8:00, đi làm về và ăn cơm lúc 12:00 trưa, nghỉ trưa 1 tiếng rưỡi và tan ca lúc 5:30 chiều.