[Thập Niên 90] Một Chiêu Đệ Trọng Sinh

Chương 23: Chương 23: Chăn bông lớn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Máy photocopy này của ủy ban xã không biết có vấn đề ở đâu, mấy trang photo ra có nhiều điểm đen, một trang giấy tốn tận một tệ.

Tống Chiêu Đệ tìm cái cớ giải vây chị cả: “Chị, chị đi hỏi bọn họ có thể cho mượn điện thoại được không, gọi điện thoại cho anh Từ, nói chuyện này, đỡ phải nhờ người chuyển lời.”

Thu Phượng suy nghĩ rất nhanh liền đồng ý, thà trực tiếp nói còn hơn chuyển lời, ai biết nhờ người chuyển lời sẽ chuyển thành cái dạng gì.

Vào năm 97, đừng nói nông thôn, trong thành thị không phải mọi nhà đều có điện thoại.

Thôn Tống Lý chỉ có ủy ban xã và bí thư chi bộ xã có điện thoại, mà bác cả Từ Sơn Bình, chính là bí thư chi bộ thôn Từ Hà, cho nên nhà anh ta mới có điện thoại.

Khi Thu Phượng đi mượn điện thoại, Tống Chiêu Đệ đem sổ hộ khẩu lại photo một bản, giả vờ cất vào túi của mình.

Vài ngày sau, Tống Thu Phượng và chồng chưa cưới cùng mang Tống Chiêu Đệ đi đến thành phố G.

Mãi đến năm 2008, chậm nhất chỉ có xe màu lục mới có thể dừng vài phút ở ga tàu hỏa phụ cận thôn Tống Lý.

Loại xe này gọi là “tàu dừng nhanh”, thấy xe thì dừng, từ cái trạm nhỏ này đến phía nam thành phố G, mất ba mươi mấy tiếng đồng hồ. Đúng ra nên gọi tàu dừng chậm mới đúng.

Tống Chiêu Đệ nhìn Lý Quế Hương gạt nước mắt, không khỏi cảm thấy phiền chán.

Lý Quế Hương khóc rất nhiều trong một hai ngày này, lúc này bà ta dường như mới nhớ tới đây là cô gái mười sáu tuổi lần đầu tiên rời xa nhà, hăng hái thu xếp hành lý cho Tống Chiêu Đệ.

Nhưng có cái gì để thu xếp đâu?

Căn bản Tống Chiêu Đệ không có quần áo thuộc về mình. Từ nhỏ đến lớn cô đều mặc quần áo cũ của người khác, từ trước đến nay Lý Quế Hương chưa mua cho cô bộ đồ mới nào.

Con gái muốn rời xa nhà làm công, lẽ ra phải được mua bộ quần áo mới, Lý Quế Hương nghĩ nghĩ, quên đi, vẫn là không mua, dù sao cô vẫn còn đang cao lớn, mua quần áo mới mặc được một năm lại chật, rất lãng phí! Lại nói, nhóm công nhân nhà xưởng làm sáu ngày một tuần, đi làm mặc quần áo lao động, một ngày nghỉ kia tùy tiện mặc gì không được.

Còn về quần nội y, mặc ở bên trong lại không nhìn thấy.

Kết quả chính là, Lý Quế Hương không hề mua dù là một chiếc quần cộc mới cho Tống Chiêu Đệ.

Cô hai sớm đoán trước liền đem tới một túi quần áo cho cô. Nói là Lưu Văn Văn không mặc được, nhưng Tống Chiêu Đệ sờ liền biết quần áo còn chưa ngâm qua nước.

Lý Quế Hương rốt cuộc đã chuẩn bị cái gì?

Bà ta đã may một chiếc chăn cho Tống Chiêu Đệ giống như khi hai người chị của cô lên thành phố đi làm.

Chiều nào bà ta cũng trải chiếc chiếu tre cũ dưới hiên nhà, khâu lại chăn mền, khâu xong một mũi bà lại lau nước mắt và nói rằng bà đã vất vả như thế nào để nuôi ba cô con gái khôn lớn.

Tống Chiêu Đệ thật sự phiền, hét lớn: “Chị cả đã nói bên kia không cần, mẹ còn khâu nó làm gì?” Thành phố G gần như ở phía nam của tổ quốc, mùa hè dài quanh năm, lúc này đâu có cần cái chăn bông này.

Lý Quế Hương cứng họng, sau một lúc lâu, lộ ra một nụ cười lấy lòng.

Ngay cả Tống Đại Minh cũng mắng Lý Quế Hương: “Cả ngày chỉ biết khóc! Ai thấy mặt như khổ qua kia của bà đều phiền lòng! Bà có xào hạt dưa đưa cho con bé lên xe lửa ăn còn được! Làm chăn bông để làm gì!”

Lý Quế Hương còn không dám cãi lại Tống Chiêu Đệ, chứ đừng nói đến việc cãi chồng, chỉ có thể ngượng ngùng mà cười.

Tuy rằng cha con ba người đều phản đối, ngày trước khi đi Lý Quế Hương rốt cuộc vẫn nức nở đem chăn bông đưa tới sân ga, kiên quyết đưa cho Tống Chiêu Đệ.

Bạn bè thân thích đến tiễn thấy vậy, đều nói: “Ai da, nhìn xem mẹ Chiêu Đệ kìa, vậy mà tự tay may chăn mền cho con, thật chu đáo!” Vừa cười, vừa trao đổi với nhau bằng ánh mắt khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.