[Thập Niên 90] Một Chiêu Đệ Trọng Sinh

Chương 35: Chương 35: Kem đậu đỏ (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng trong xưởng, trưởng nhóm đã phân công rõ ràng việc cho từng nhóm công nhân, mỗi nhóm có mười hai công nhân, dây chuyền sản xuất không thể ngừng được, bọn họ còn phải thay phiên nhau đi vệ sinh, ai đi trước, đi sau, ai muốn đi vệ sinh trên một lần phải được sự đồng ý của trưởng nhóm, nếu trưởng nhóm không thích ai mà muốn làm khó người đó thì những ngày sau ở trong xưởng sống cũng không dễ chịu rồi.

Khi Tống Chiêu Đệ trở lại, Lâm Kiều ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Tống, tôi không cố ý làm cho cô buồn.”

Tống Chiêu Đệ xua tay: “Đó cũng là duyên phận mà chúng ta có thể gặp nhau, chúng ta phải sống cùng nhau vài năm nữa mà. Mọi người nên sống hòa thuận với nhau.”

Sau đó, Lâm Kiều cũng không hề nhắc đến tên La Chí An thêm lần nào nữa.

Tống Chiêu Đệ không chỉ cảm thấy tai mình trở nên thanh tịnh, mà lại còn muốn biết hiện tại Kiều Dẫn Đệ thế nào.

Cô thấy tên cặn bã này muốn lấy làm hại cuộc đời của một cô gái khác nên rất lo lắng cho Kiều Dẫn Đệ, người có hoàn cảnh giống mình, đôi khi còn cảm thấy rằng cô gái này đã cứu mình khỏi thảm họa. Vừa thấy nhẹ nhõm cũng thấy có chút tội lỗi.

Cuối cùng cũng đến ngày chủ nhật.

Mọi người đều xếp hàng dài bên dưới chỗ để điện thoại của công xưởng, từng người họ đều sử dụng thẻ IC để có thể gọi về cho người thân trong gia đình mình, nhiều tiếng địa phương khác nhau không ngừng nối tiếp vang lên.

Nhiều người đổ xô đến khu vực nhà máy hơn. Nhóm người mới đến đều đi theo đồng hương của họ vào thành phố để tham quan còn một số người thì đi dạo trên các con phố xung quanh nhà máy theo nhóm ba hoặc năm người.

Xung quanh nhà máy điện tử Tứ Tinh, gồm hàng chục nhà xưởng lớn nhỏ lần lượt được xây dựng trong mấy năm qua với gần 20.000 công nhân dần hình thành một khu chợ phố nhỏ, có mấy chục gian hàng bán quần áo, mỹ phẩm, uốn tóc, cắt tóc cả quán ăn nhanh và nhà hàng.

Chợ phố tuy nhỏ, mặt hàng bày bán cũng theo kiểu ngã ba thành thị - nông thôn nhưng có thể đáp ứng mọi nhu cầu của người lao động nhập cư, thậm chí còn có một phòng chơi bi-a, hai phòng chiếu phim, một TV plus super , một đầu đĩa DVD điện cơ phát sóng các bộ phim truyền hình Hồng Kông, Đài Loan và phim truyền hình Hàn Quốc đã nổi lên trong hai năm qua.

Các nữ công nhân thích xem phim truyền hình Hàn Quốc, có người có thể ngồi trong phòng chiếu cả một ngày, về ký túc xá lại bàn tán xôn xao về việc Tiểu Dân ca ca đẹp trai như thế nào.

Thu Phượng và em gái là Cải Phượng đồng ý gặp nhau tại cửa hàng đồ ngọt JAIJAI.

Nhà máy nơi Cải Phượng làm việc cũng ở gần đây, là xưởng may gia công, cách đây không lâu, nhà máy của họ có đơn hàng gấp, Cải Phượng không kịp xin nghỉ, mãi đến hôm nay ba chị em mới gặp nhau lần đầu tiên.

Tống Thu Phượng dẫn cô em gái đến góc phố đã hẹn lúc đầu, ở đằng xa vừa nhìn thấy em hai của mình đã hoảng sợ - nha đầu chết tiệt này, cô ấy vừa về nhà mấy ngày đã uốn tóc rồi!

Cô ấy mặc một chiếc quần bò dài đến tận đầu gối, đôi giày cao gót màu vàng cao hơn ba phân, trên lưng mang một chiếc túi với dây xích nhỏ, tô son môi sáng sủa, lông mày cũng khác so với trước đây!

Thu Phượng đến gần nhìn kỹ hơn, liền thấy Cải Phượng đã kẻ lông mày và kẻ mắt.

Tống Cải Phượng như thế này có thể nói là nổi bật giữa đám đông khi so sánh với những nữ công nhân trẻ tuổi khác khi họ để mặt mộc. Các công nhân nam và nữ đi qua đều đổ dồn sự chú ý vào cô, thậm chí một số công nhân nam còn huýt sáo với cô và cười khúc khích.

Thu Phượng chạy tới, nhéo tay của em gái mình một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em làm cái gì vậy! Ăn mặc thế này để quyến rũ ai hả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.