Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Chiêu Đệ đập thêm một vài quả trứng, thêm bột mì, nước và nước tương rồi khuấy đều, dàn mỏng rồi lấy ra áp chảo khi trứng tráng vẫn còn mềm. Dùng đũa lăn trứng thành từng cuộn, lần lượt dùng hai chiếc đũa lấy chúng ra, dùng dao cắt thành sợi nhỏ.
Cô hai rất kinh ngạc: “Lần đầu tiên cô thấy có người làm trứng như vậy đấy.”
Tống Chiêu Đệ: “Như vậy nhìn có vẻ nhiều trứng hơn.” Phương pháp này không phải là hiếm trong nhiều thập kỷ sau đó sự phổ biến của điện thoại thông minh đã cho phép cô học thêm nhiều công thức nấu ăn trên nhiều trang web khác nhau.
Mười một giờ sáng, Tống Chiêu Đệ lại đến điểm quay phim, nhưng hôm nay đã có hai gian hàng ở đây!
Một người chiếm chỗ đứng hôm qua của cô, bán bắp tai luộc và mang theo một giỏ nước ngọt, trong khi người kia ngồi cách xa hơn bán bánh trứng và bánh rau giống như cô đã làm hôm qua.
Tống Chiêu Đệ cũng không ngạc nhiên, mỉm cười chào hỏi, làm hai người họ có chút ngượng ngùng.
Cô tìm một chỗ đứng dưới bóng cây và hào phóng bán nó: “Mì cuộn ba màu! Một tệ một cái! Đến ăn thử đi!”
Chú bảo vệ đi tới: “Cô bé, bán thức ăn còn có cả họ, cả tên sao!”
Tống Chiêu Đệ mở lồng bàn, cầm lấy hai cuộn mì đưa cho chú bảo vệ: “Chú nhìn xem cháu có nói sai không?”
Mì có lớp vỏ mỏng được bọc bởi trứng, lại thêm dưa chuột và cà rốt, còn không phải là cuộn ba màu sao?
Tất cả các nguyên liệu trong mì đều được cắt thành sợi và trộn với nước sốt từ trước, trông rất tinh tế, cắn một miếng thôi là đã thấy ngon và sảng khoái rồi.
Chú bảo vệ chỉ vào cái thùng mười lít ở đầu gánh bên kia: “Hôm nay bán đồ uống gì thế?”
“Trà lúa mạch ạ. Mùa hè uống trà này rất tốt cho sức khỏe.”
Chú cười: “Được rồi, tôi sẽ thông báo cho mọi người.”
Hôm qua cô đến hai lần, mọi người trong đoàn đều biết đồ ăn của cô gái nhỏ này rất sạch và ngon.
Hai người bán hàng bên kia nhìn Tống Chiêu Đệ bán hàng thoăn thoắt mà hâm mộ, một bên trộm tính toán xem cô bán được bao nhiêu tiền, một bên tự than: Tại sao lại không nghĩ đến việc làm mì cuộn! Trà lúa mạch cũng không khó làm mà!
Chao ôi, người thành phố đúng là dám tiêu tiền, một cuộn là một tệ rồi! Còn mua thêm vài cuộn nữa!
Ngoài ra còn có trà lúa mạch, một chén ba tệ! Loại trà này có gì hiếm? Mọi người đều làm món này vào mùa hè mà! Dám bán ba tệ! Chà, một cái thùng to như vậy chứa được 2 lít, khiêng lên núi không dễ, nhưng mà, tại sao mì cuộn lại có thể bán được một cuộn một tệ!
Cô gái này đúng là rất biết cách kinh doanh, còn nói “hai cuộn và một ly trà vừa tròn năm tệ”!
Hai người cực kì ghen tỵ, lại nghe Tống Chiêu Đệ nói với khách hàng không mua: “Mọi người đến đó xem đi, có soda đào từ nhà máy thực phẩm quận của chúng tôi, cũng như ngô tươi, trứng và bánh rau làm từ đồ ở vườn nhà hết. Theo tiêu chuẩn - tươi!”
Hai người lập tức thay đổi thành khuôn mặt tươi cười.
Thu nhập của Tống Chiêu Đệ sáng nay còn nhiều hơn so với ngày hôm trước. Như câu nói, “có vàng ở nhà, có vảy ở ngoài“. Giúp hai người này thu hút chút công việc làm ăn, bọn họ bận rộn, cô có thể yên tâm khiêng tiền xuống núi.
Buổi chiều, Tống Chiêu Đệ khiêng đòn gánh tới, lại thấy có thêm một người bạn đồng hành.
Ba người bọn họ nhìn thấy cô thì vươn cổ xem: “Chiêu Đệ, cô bán cái gì vậy?”
Chú bảo vệ nói đùa với cô: “Ôi cô bé ơi, cô đã mang lại sự thịnh vượng cho thôn làng rồi!”
Hai món hôm nay Tống Chiêu Đệ chọn là chè đậu đỏ hạt sen và trà lúa mạch.
Mấy người kia nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, không có canh đậu đỏ hạt sen, nhưng bọn họ có trà lúa mạch.
Không ngờ, công việc kinh doanh của cô vẫn tốt nhất.
Một vài người không muốn xếp hàng dài chờ đợi nên đã mua trà lúa mạch ở những gian hàng kia, uống một ngụm đã nhíu mày: “Không ngon bằng món lúc mua hồi sáng!” Sau đó lại quay sang gian hàng của Chiêu Đệ xếp hàng.