Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chị cứ nói, anh Từ nhà chị đều biết chị hàng năm gửi tiền về nhà để dành làm của hồi môn, cũng biết của hồi môn của các cô gái làm trong xưởng là bao nhiêu, ngay trước mặt thân thích của hai gia đình nhiều người như vậy mà ba mẹ mình chỉ đưa tám ngàn làm hồi môn, về sau người của Tống gia có đi mười dặm tám hương cũng không ngẩng đầu nổi?”
Thu Phượng lau lau nước mắt: “Được sao?”
“Được hay không thì dù sao chị cũng phải thử một chút.”
Thu Phượng lau mặt, từ cửa sau ra ngoài tìm ông nội.
Vào ngày đính hôn Từ gia hai mươi mấy người bao hết một cái xe tải đến, Từ Sơn Bình cùng hai người đại biểu Từ gia tới cửa cầu hôn, dùng lụa đỏ bao hết năm vạn tám tiền mặt làm lễ ăn hỏi, nói đây là tiền mình kiếm từ việc làm thêm! Nói gần nói xa nói Thu Phượng cùng anh ấy làm việc năm sáu năm rất xứng đôi vừa lứa.
Ông nội Thu Phượng nghe xong, ha ha cười liếc mắt trừng con trai và con dâu một chút, ông thật muốn vung mạnh mấy cây chổi lên đánh cho hai vợ chồng này mấy cái! May mắn Thu Phượng đã nói với ông việc hai người này định làm, nếu không Tống gia này xem như mặt mũi đều mất hết! Mấy năm nay, những cô gái gần làng lấy chồng đâu còn có của hồi môn ít hơn một vạn.
Cuối cùng của hồi môn của Thu Phượng từ tám ngàn thành hai vạn.
Chị cẩn thận quan sát, nhìn thấy nụ cười trên mặt của mẹ chồng tương lai, rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tống Đại Minh cùng Lý Quế Hương đau đớn tột cùng, nhưng vừa nghĩ tới của hồi môn hai vạn, không phải vẫn lãi ba vạn tám sao, liền vui vẻ trở lại.
Thu Phượng thấy bộ dạng này của ba mẹ chị, trong lòng nói không rõ là tư vị gì, lúc này Từ Sơn Bình lặng lẽ nắm chặt lại tay của chị, Thu Phượng nhìn anh ấy, hốc mắt ửng đỏ.
Không thành vấn đề, mấy vạn này, xem như chị báo đáp công ơn sinh dưỡng của bọn họ, sau này, chị cũng chẳng là người của Tống gia nữa. Thế nhưng —— trong lòng Tống Thu Phượng nổi lên mê mang trước nay chưa từng có, vậy gia đình của Từ Sơn Bình, sẽ là gia đình của chị sao?
Tiệc đính hôn đã kết thúc, buổi tối hôm nay hai chị em liền ngồi nói chuyện với nhau rất lâu.
Bởi vì chuyện của hồi môn, Tống Chiêu Đệ cảm thấy rằng xúi dục chị không dễ dàng, nhưng cô vẫn chân thành vì chị cả mà buồn lo: “Chị, hai vạn xem như không ít, nhưng đến lúc chị đi lấy chồng, chị cho rằng ba mẹ chúng ta còn có thể cho chị cái gì làm của hồi môn nữa?”
Thu Phượng nghĩ ngợi rồi nói: “Sợ là sẽ không có.”
Hai vạn tiền mặt này hiện tại đang nằm trong tay ông nội rồi, nhưng một cô gái xuất giá còn muốn chuẩn bị chăn mền mới, quần áo, vật dụng trong nhà, mấy năm gần đây người ta còn chú trọng biết mua quạt điện, đồ gia dụng linh tinh các kiểu, nếu như mọi thứ đều từ hai vạn này ra, có thể còn lại bao nhiêu đâu?
Tống Chiêu Đệ cũng nghĩ như vậy: “Vậy chị nên gom thêm chút tiền. Còn có, theo quy củ của chúng ta ở nơi này, năm nay qua tết âm lịch chị sẽ được đến nhà anh Từ, chú bác nhà hắn nhiều như thế, phải có mười mấy đứa trẻ con, chị phải chuẩn bị không ít phong bao tiền lì xì. Huống hồ, ngày đó em thấy bộ dáng mẹ chồng của chị, có vẻ không giống người quá dễ sống chung.”
Phong tục của bọn họ ở nơi đó là khi một cô gái đã đính hôn, cho dù không bày tiệc rượu, thì cũng đã là người nhà người khác, giao thừa Tết Âm Lịch sau khi đính hôn năm đầu tiên và mồng một mồng hai, cô gái phải ở lại nhà trai, vừa cùng một vị trưởng nữ bên nhà trai ở chung một phòng, vừa để người nhà quan sát phẩm chất ý tứ của cô gái. Đến đầu tháng ba cô mới có thể trở về nhà mẹ đẻ, nói cách khác, con gái gả đi ra ngoài như bát nước hắt ra cửa, cô ở nhà ăn tết sẽ mang vận may trong nhà đi.