Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô đẩy người đàn ông của mình một cái, nói: “Anh đừng có dùng giọng điệu đó, cũng nhanh lên đừng lười, nhanh lên anh đi quét sân, em đi làm bánh.”
Dung Gia Đống xoa tay, nói: “Được rồi, nghe lời vợ đại phát tài.”
Đào Lệ Hoa thở ra một tiếng, mang theo mấy phần dịu dàng nhưng cũng trừng mắt nhìn anh một cái, nói: “Anh nói, dù sao cũng dậy sớm, anh chờ một chút nữa đi quét cầu thang, tháng này mấy nhà khác cũng đã dọn dẹp qua, chỉ có nhà chúng ta là chưa làm.”
Dung Gia Đống cà lơ phất phơ: “Vợ à, công việc càng sắp xếp càng nhiều, bên ngoài cầu thang anh cũng không quét, để lại cho ba chúng ta đi. Nếu không ông ấy ở nhà cũng không có chuyện gì làm, người lớn tuổi về hưu, hoạt động nhiều một chút, đối với ông ấy cũng tốt. Nếu không lại buồn bực, hậm hực gây chuyện?”
Đào Lệ Hoa: “Anh cũng quá tốt.”
Dung Gia Đống cười một tiếng, về phòng lấy áo sơ mi mặc vào, chân đi giày, lúc này mới về phòng bên vẩy nước quét sân. Nhà tính ra cũng không lớn, diện tích mặt đất hơn sáu mươi mét vuông, đây là căn nhà ban đầu ông cụ chia, hai phòng ngủ một phòng khách.
Nhà có ba đứa con, trước Dung Gia Đống còn có hai người chị, hai vợ chồng ông lão ở phòng ngủ nhỏ, chia phòng ngủ lớn ra làm hai, chia thành hai căn phòng, một phòng cho con trai ở, một phòng thì cho con gái.
Sau đó, hai người con gái được gả đi, để cho Dung Gia Đống kết hôn sinh con, căn phòng này lại để lại cho con gái anh Tuyết Bảo.
Đừng nghe liền cảm thấy chật chọi, nhưng thật ra, gia đình bọn họ cũng sống rất thoải mái, ai bảo vợ chồng ông lão chỉ có mình Dung Gia Đống là con trai. Mà Dung Gia Đống lại cũng có một cô con gái.
Dung Gia Đống quét nhà, trực tiếp mở ti vị, sáng sớm, cũng không có chương trình gì, đều là tin tức buổi sáng.
Dung Gia Đống liền nằm lên ghế sô pha, lười như người không xương vậy.
Đây là con gái Tuyết Bảo của anh cũng giống anh như đúc.
“Liên quan tới việc triển khai một vòng mới...” Trong ti vi, giọng nói của nữ phát thanh viên nhẹ nhàng vang lên, Dung Gia Đống đan tay xem tin tức, thì nhìn thấy mẹ anh từ trong phòng đi ra, lông mày đều dựng lên, liền mắng anh: “Mày tìm chỗ chết à, sáng sớm không thể yên tĩnh đúng không, có để yên cho Tuyết Bảo ngủ cho đủ một giấc. Tắt tiếng cho tao, xem không.”
“Không phải, mẹ, mẹ thật đúng là có cháu gái liền quên con trai...”
Bà lão: “Đừng có nói nhiều, mày ra tiểu khu ngoài lộ mua cho mẹ một cân tào phớ, Tuyết Bảo tối hôm qua còn nói muốn ăn tào phớ.”
Nói xong bà lão liếc con trai một cái, rồi xoay người đi vào cửa.
Khiến cho Dung Gia Đống thở dài một tiếng, bò dậy, nhìn thấy vợ ở phòng bếp đang cười trộm, nói: “Em lại cười nhạo người đàn ông của em.”
Đào Lệ Hoa chu miệng, trêu ghẹo anh: “Bây giờ ba mẹ anh không còn thương anh nhất nữa, bây giờ nhanh đi mua tào phớ đi.”
Dung Gia Đống nhún nhún vai, ngay sau đó nhích tới gần vợ mình, hạ thấp giọng: “Nhưng người anh thích nhất là em.”
Câu nói đầu tiên khiến cho Đào Lệ Hoa ngại ngùng đỏ mặt, cô đẩy Dung Gia Đống ra, sẳn giọng: “Còn không mau đi đi.”
Nhà Dung Gia Đống ở tầng hai, anh rất nhanh liền xuống lầu, mang giày, mở cửa, tiểu khu của bọn họ đang ở là khu thân nhân của nhà máy Trọng Bắc.
Nhà máy Trọng Bắc cũng coi như là một nhà máy cũ, nhưng hiệu suất vẫn còn rất tốt, cho nên ở trước tiểu khu, bọn họ thường xuyên có bán đồ.
Sáng sớm là sữa đậu nành và bánh tiêu, bánh bao, mùa hè còn có bán thêm kem, mùa đông còn có bánh ngọt, đầy đủ.
Náo nhiệt, cũng chỉ có mấy tiểu khu của người nhà quan chức trong nhà nước mới có, những khu vực xung quanh cũng không được.
Anh ra cửa, quẹo bên trái, liền thấy một cái sạp nhỏ, đừng xem gian hàng nhỏ, nhưng công việc kinh doanh cũng rất tốt, cũng nhiều người chờ mua đồ.