Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cậu bé lập tức nói: “Có phải cậu tính lên núi hay không?”
Tuyết Bảo mềm mại cười, gật đầu, rúc rích nói: “Đúng rồi.”
“Không được! Trẻ con không thể đi vào trong đó, rất nguy hiểm.” Hùng Bảo lập tức kêu lên.
Tuyết Bảo trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu bạn Hùng Bảo, không biết cậu bé tại sao đột nhiêu lại đổi ý, cô bé lên án, nói: “Cậu rõ ràng rất thích đi vào trong đó chơi mà.”
Nơi mà bọn họ nói, khoảng cách tới nhà trẻ không tính là xa, mà từ cửa sau nơi này đi ra ngoài, đi gần mười phút là có thể thấy được một ngọn núi nhỏ, trên núi có nhiều cây cối rậm rạp, là nơi mà bọn trẻ con thích đi nhất.
Vào mùa hè có rất nhiều bé trai đều xách cây vợt lưới tự chế đi bắt ve sầu nướng ăn, cũng có đi bắt chuồn chuồn chơi; mùa thu cũng vậy, trên núi có một ít trái cây có thể hái, tuy rằng vừa nhỏ lại vừa chát, nhưng mà đám con nít không chê; mùa xuân cũng có quả mâm xôi đen nhánh, còn có nhiều hoa nhỏ cỏ nhỏ đẹp mắt.
Nói chung, đây là nơi mà bọn nhỏ đều rất thích.
Chỉ có điều người lớn không thích trẻ con đi đến đó, đặc biệt khi bọn chúng còn nhỏ như vậy.
Núi này không lớn, nhưng đó chỉ là đối với người lớn mà thôi, đối với trẻ con mà nói thì chẳng khác nào giống như quái vật khổng lồ, hơn nữa trên núi có nhiều đứa lớn thích chạy nhảy, đường núi cũng không dễ đi, mấy đứa nhóc này thật sự rất dễ bị té, trong nhà không thể yên tâm được.
Nhưng trẻ con chính là cái dạng càng không để chúng đi thì trong lòng càng ngứa ngáy muốn đi.
Đầu ngón chân của Tuyết Bảo vẽ trên mặt đất mấy vòng, nói: “Hùng Bảo, cậu muốn làm tên phản bội sao?”
Hùng Bảo vừa nhắc đến như thế thì những người khác rốt cuộc cũng nhớ ra, nơi mà bọn họ thích đi nhất khi còn bé là ở đâu.
Chỗ đó sao, khi trưởng thành căn bản không thể hiểu được nơi đó có bao nhiêu thú vị, nhưng mà khi còn bé thì lại là nơi yêu thích nhất. Nhưng mà bây giờ bọn họ đều không phải là trẻ con mà.
Tuyết Bảo không thể tin nhìn mọi người, nói: “Các cậu các cậu, các cậu đều muốn làm kẻ phản bội sao? Vừa nãy rõ ràng đã nói được cơ mà.”
Cô bé con tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn liền phồng lên!
“Không thể nói không giữ lời.” Cô bé giậm chân nói.
Tô Manh thấy mọi người do dự, chủ động nói: “Hay là đi đi, chúng ta nhiều người như vậy mà.”
Ý của cô bé rất rõ ràng, tuy lên núi chơi đùa không quá an toàn, nhưng mà bọn họ nhiều người, hơn nữa bọn họ cũng đều có linh hồn của người trưởng thành, để che chở cho một đứa nhỏ thật ra cũng không có vẫn đề gì nhiều. Vừa nói như thế, những người khác cũng gật đầu đồng ý.
“Đi thôi.”
Tuyết Bảo vui mừng nói: “Tốt lắm.”
Cô bé lẩm bẩm khẽ nói: “Không biết cây mâm xôi nhỏ của chúng ta còn ở đó hay không nữa.”
Khổng Điềm Điềm, Tô Manh, Hùng Bảo, Nguyên Bảo tám con mắt ngơ ra.
Tốt, lại là một chuyện không nhớ nữa.
Trái lại Tuyết Bảo hào hứng ngẩng cao đầu, mấy đứa nhỏ đi ra tiểu khu rồi đi đến dưới chân núi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Bảo hơi ửng đỏ, vui vẻ nói: “Đến rồi đến rồi.”
Tô Manh nhìn ngọn núi này, cũng nhớ tới chuyện khi còn bé, cô bé nói: “Mẹ của mình không cho mình tới.”
Tuyết Bảo gật đầu nói: “Mẹ mình cũng không cho luôn.”
“Không cho mà cậu còn muốn tới à?”
Tuyết Bảo gian xảo nói: “Nhưng mà hôm nay là buổi chiều, mẹ mình cũng không nói là không cho mà.”
Cô bé nói rất hùng hồn, cũng rất có đạo lý.
Vài người đều ha ha cười lên, Tuyết Bảo bối rối gãi gãi mái tóc nhỏ của mình, có chút mơ hồ không hiểu. Ngày hôm nay, nhóm bạn của mình có hơi kỳ lạ.
Tại sao mọi người luôn luôn cười khúc khích nhỉ?
Hơn nữa, lại hơi dễ quên.
“Chúng ta...”
“Tuyết Bảo, đó là Tuyết Bảo sao?” Tiếng nói the thé của một bà cụ truyền đến, âm thanh mang theo vài phần chói tai.