Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một đám nhóc con như thể gà trống choai hung dữ trừng mắt nhìn bà ta, bà Chu lẩm bẩm: “Mẹ nó từ đâu ra không biết?”
“Người lớn cũng không được bắt nạt người khác.”
“Đúng, tuyệt đối không được đi bắt nạt.”
“Không ai có thể bắt nạt bạn nhỏ ở lớp hoa hướng dương nhỏ chúng tôi!!!”
“Không một ai, không một ai.”
Có đứa còn vung tay hô to.
Bà Chu bị dọa, đúng thật là bà ta chưa bao giờ gặp qua mấy đứa nhóc lớn lối như vậy.
Đám trẻ có lớn có bé tầm khoảng hơn hai mươi đứa, khoan hãy nói, bà ta đúng là có chút dợn. Bà ta trừng mắt nhìn Tuyết Bảo từ xa, miệng nói: “Bọn oắt con chúng mày, tao không thèm chấp vặt mới chúng mày. Tuyết Bảo, đợi đó xem tao có bảo mẹ mày đánh mày hay không.”
Tuyết Bảo bướng bỉnh nhăn mặt: “Hừ! Cháu mới không sợ bà!”
Bà Chu rút lui, bọn trẻ con thành công hội hợp. Mấy nhóc lớn hơn vì kẹo mới đến nhìn bọn nhóc loắt choắt, hơi lo lắng di di mũi chân, bày ra vẻ anh lớn hỏi: “Nói cho kẹo là lừa người đúng không?”
Dù gì bọn chúng cũng đã sáu bảy tuổi, không phải oắt con mới ba bốn tuổi.
Cũng không dễ bị lừa.
Nguyên Bảo lập tức lên tiếng: “Không lừa người, chờ tôi về nhà nói với ba...”
Còn chưa nói xong, cậu bé đã bị cắt ngang, một bé trai mặc áo thủy thủ trắng xanh chủ động tiến đến nói: “Em có tiền.”
Tất cả bọn trẻ lập tức nhìn về phía cậu bé, một cậu nhóc lại giả bộ người lớn: “Chúng ta đều là đàn ông, nói lời phải giữ lấy lời, các anh giúp lớp bọn em, bọn em không thể nói mà không giữ lời.”
Cậu bé dừng lại, cười ngượng ngùng: “Nhưng mà em còn nhỏ, không có quá nhiều tiền, chỉ có thể mua được thứ rẻ nhất thôi.”
Mấy nhóc lớn nuốt nước miếng, thứ rẻ nhất cũng là kẹo mà.
“Không vấn đề không vấn đề, có kẹo là được.”
Bé trai mặc áo thủy thủ tiến lên đếm đếm: “Tám người, kẹo mạch nha năm xu một cái, tổng cộng là bốn đồng tiền.”
Cậu bé móc ra bốn đồng, nói: “Cho nè, phiền các anh tự đi mua nhé.”
Cậu đưa tiền cho cậu nhóc cầm đầu, cậu nhóc da ngăm đen kia đần ra. Bây giờ trẻ con mẫu giáo đều khôn ranh như thế hả?
Tính toán nhanh như vậy?
Nhưng cậu nhóc cũng không thể tỏ vẻ khiếp sợ, cậu bấm bấm ngón tay, rốt cuộc tính được ra kết quả.
Chỉ là trong lòng cậu nhóc có chút chua xót, cậu đều bảy tuổi rồi đó!
“Cảm ơn đã giúp đỡ ạ.”
Cậu nhóc trịnh trọng gật đầu, hảo sảng nói: “Về sau mà có việc thì cứ kêu bọn anh, bọn anh sẽ giúp đỡ như vậy.”
Bé trai gật đầu: “Vậy được, nhớ kỹ bọn em là trường mẫu giáo ở nhà máy sản xuất máy móc, bọn em học lớp hoa hướng dương nhỏ.”
“Được.”
Hai bên nghiêm túc bắt tay.
Giao dịch kết thúc, đám nhóc con ầm ĩ xông về phía quầy bán đồ ăn vặt.
Đi mua kẹo ăn đây.
Tuyết Bảo lấy hai tay chọc vào nhau, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hàn, mình sẽ nói với ba trả tiền cho cậu.”
Việc này đều là do cô bé.
Không thể khiến Nguyên Bảo và Tiểu Hàn phải tiêu tiền được.
Tiểu Hàn chính là cậu bé mặc áo thủy thủ xanh trắng.
Trong mắt những người khác, anh là luật sư Tưởng Hàn, nhưng trong mắt Tuyết Bảo, anh là bạn học cùng lớp Tiểu Hàn của cô.
Tiểu Hàn cười cười, nói: “Không cần, chúng ta đều học lớp hoa hướng dương nhỏ mà.”
Trời mới biết, Tưởng Hàn anh đây tung hoành nhiều năm như vậy, lần đầu mới làm giao dịch ''bốn đồng tiền'', quá sướng!!!
Cậu bé chủ động nói: “Mình có một cách kiếm tiền, lớp chúng ta kiếm chút tiền làm quỹ lớp, có việc liền lấy tiền từ đó ra.”
Tuyết Bảo: “Hả?”
Những bé khác: “Hả hả?”
“Mình có một kế hoạch có thể kiếm tiền, cả lớp chúng ta kiếm chút đỉnh tiền làm quỹ lớp đi, có việc gì thì lấy tiền đó ra.”
Những lời này, rất dễ hiểu.
Nhưng mà cũng rất khó hiểu nha.
Tuyết Bảo cào cào mái tóc xù của mình, bím tóc lúc sáng đã thắt gọn gàng sau khi ngủ trưa dậy và gãi nhiều lần đã xù lên thành bờm sư tử.