Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tuyết Bảo nhà chúng ta đúng là được người khác yêu mến. Ông nó này, ông coi phần đồ ăn sáng này đi, cũng là do cô Lâm người ta mua cho Tuyết Bảo đấy.” Bà cụ vô cùng đắc ý. Tuyết Bảo nhà bà chính là kiểu người gặp người thích.
Ông cụ Dung rất ngạc nhiên, nói: “Đây không phải do Gia Đống đi mua từ sáng sớm à?”
“Đi thì nó có đi, nhưng mà đồ không phải do nó mua.”
Ông cụ Dung hơi nhíu mi, hỏi: “Lúc vừa trở về, ba nghe nói rằng cô Lâm ngất xỉu. Không liên quan tới con đó chứ?”
Ông cụ nhìn thẳng vào đứa con trai.
Dung Gia Đống giơ tay lên, nói: “Ôi trời ạ… Cái này đâu có liên quan gì đến con. Mới sáng sớm mà bụng dạ cô ấy đã để đâu đâu. Đầu như cái ổ gà, giày còn mang nửa này nửa kia, ai biết được là thế nào.”
Đôi mắt tròn xoe của Tuyết Bảo trừng lớn, nhìn về hướng ba cô bé. Hai má phồng lên, nói một cách mềm mại: “Không cho phép nói xấu cô giáo.”
Dung Gia Đống vỗ tóc xoăn của con gái và nói: “Đâu có nói, đâu có nói.”
Cô nhóc con nghiêng nghiêng đầu, khẳng định chắc nịch: “Ổ gà.”
Cái này không phải lời hay nha.
Dung Gia Đống: “U ôi, con gái của ba ơi, ba chỉ miêu tả chút một thôi. Con nhìn cái bánh ngô gà con này của con xem, không phải ba cũng nói vậy với con ư? Đâu ra tiếng nói xấu chứ. Con ngoan ngoãn đi.”
Cô gái nhỏ khẽ “ồ” một tiếng rồi mở to miệng, cắn bánh một cái.
Đào Lệ Hoa mỉm cười: “Tuyết Bảo ăn từ từ thôi. Lát nữa mẹ sẽ dẫn con…”
“Đùng đùng đùng, đùng đùng đùng đùng đùng!” Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Đào Lệ Hoa vội vàng đứng dậy mở cửa: “Ai thế? Ơ? Không có ai…”
Không có ai ở cửa.
Cô ấy lại cúi đầu, là một cậu nhóc lùn.
Cậu nhóc thấp bé vọt vào y như một cái đầu máy xe lửa nhỏ. Cậu bé lập tức chạy tới trước mặt Tuyết Bảo, ôm lấy cô bé ngay: “Tuyết Bảo!”
Tuyết Bảo đang ngồi ăn cơm trên ghế, thiếu điều bị cậu bé đẩy ngã, may mà Dung Gia Đống vội đỡ lấy ghế dựa. Cậu nhóc con ôm lấy Tuyết Bảo, khóc hu hu: “Tuyết Bảo, Tuyết Bảo, hu hu! Cậu bị không bị gì, cậu không có làm sao hết.”
Dung Gia Đống hơi híp mắt. Tuy rằng nhóc là quả bí đao lùn, nhưng tôi vẫn thấy nhóc không vừa mắt.
Mắc gì phải ôm chặt lấy con gái của tôi chứ?
Đằng này, Dung Gia Đống đang bất mãn thì đằng kia, Tiểu Tuyết Bảo cũng ngơ ngác, không biết Hùng Bảo bị làm sao nữa. Thấy nước mắt cậu bé bắt đầu chảy dài như mì sợi, cô bé học theo bộ dáng của người lớn, vội vỗ lưng cậu bé: “Hùng Bảo đừng khóc nha. Khóc sẽ bị diều hâu tha đi mất đó.”
Hùng Bảo khóc rất dữ. Chính anh cũng không ngờ rằng một vụ tai nạn xe cộ do sạt lở đất vậy mà lại làm cho anh quay về ba mươi năm trước. Anh có thể không khóc được sao?
Khóc, khóc lớn, khóc đặc biệt lớn.
Đây là tiếng khóc của sự vui mừng cực độ.
“Tuyết Bảo à, Tiểu Tuyết Bảo…”
Rốt cuộc, người làm cha không thể nhịn được nữa. Anh ấy kéo móng vuốt của cậu nhóc con ra rồi xách lên: “Cháu, cái thằng nhóc này, sáng sớm chạy qua nhà tôi khóc lóc cái gì hả? Sao nào? Lại nghịch khiến cho ba cháu đánh à?”
Hùng Bảo lau mặt, nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Dáng vẻ ông ấy chẳng phải kiểu già nua khô héo, chả còn hứng gì trên đời mà bọn họ thấy sau này.
Ông ấy vẫn là người sẽ mua kẹo cho bọn họ ăn, là chú Dung tốt nhất ấy. Hùng Bảo nhịn không được. Cậu bé ôm cổ Dung Gia Đống, òa một tiếng rồi vùi mặt vào cổ anh ấy, khóc lớn.
Dung Gia Đống: “Đm!”
Hùng Bảo: “Chú Dung, cháu thích chú nhất…”
Dung Gia Đống: “...”
Nhóc thích thì thích, nhưng mà cũng đừng quệt nước mắt, nước mũi vào người tôi chứ.
Người nhà họ Dung sững sờ, bị hành động của Hùng Bảo làm cho trợn mắt, há hốc mồm.
Tiểu Tuyết Bảo nhìn Hùng Bảo, không biết tại sao cậu bé lại ôm ba cô bé. Cô nhóc con mím môi, kéo kéo ống quần của Hùng Bảo, nói một cách êm ái: “Đây là ba của mình.”
Cô bé lại kéo kéo, muốn đoạt ba của mình về.