Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Tú Uyển: “Cô xem này, lại còn khách sáo với tôi. Cầm lấy đi, lớp hai chúng ta sát cạnh nhau, bình thường chẳng phải có cô giúp đỡ tôi sao? Thế mà cô còn phải khách sáo với tôi, hơn nữa tôi cũng chỉ mượn hoa dâng Phật mà thôi.”
Cô Tiểu Lữ không ngờ Lâm Tú Uyển lại biết nói chuyện như vậy, nhưng được người ta coi trọng cũng là điều tốt, vì vậy rất vui. Năm này trời nóng sớm hơn, mới đầu tháng sáu mà nhiệt độ rất cao. Buổi chiều oi bức, ăn một cây kem đúng là rất thoải mái.
Người lớn đã thấy vậy, huống hồ là trẻ con.
Các bạn nhỏ ngủ dậy được ăn một cây kem, thấy vô cùng vui sướng.
Dù cây kem này làm từ đường và nước, nhưng ăn không khác gì kem ở mười mấy, hai mươi mấy năm sau. Dù trong cây kem không có vị sữa, nhưng rất sảng khoái.
“Tuyết Bảo, cảm ơn ba cậu nhé.”
Tuyết Bảo nhếch môi, lớn tiếng nói: “Ba mình tốt nhất.”
Mọi người đều bật cười.
Tưởng Hàn ngồi khoanh chân trên giường của mình, nói: “Đúng lúc mọi người đều ở đây, mình muốn nói một chuyện quan trọng.”
“Cậu nói đi.”
“Có gì cứ nói thẳng ra.”
Cậu nhóc nhìn Lâm Tú Uyển, cô lặng lẽ đóng cửa lại.
Giống như, kẻ trộm vậy.
Tưởng Hàn làm vẻ nghiêm túc như người lớn: “Mình thấy, lớp chúng ta cần phải có một khoản quỹ lớp chung.”
Cậu nhóc liếc mắt, không cần giải thích nhiều mà tiếp tục nói: “Chúng ta vẫn là trẻ con, trong tay không có tiền gì, cho dù có nói thì cũng không có người nghe. Cho nên mình thấy tốt nhất nên có một khoản, chúng ta tự kiếm tiền rồi bỏ vào quỹ lớp, khi cần thì lấy ra dùng. Mấy cậu thấy sao?”
Cậu nhóc cố gắng nói chuyện dễ hiểu nhất. Những bạn khác chắc chắn có thể hiểu ý của cậu nhóc, nhưng cậu cũng phải đảm bảo Tiểu Tuyết Bảo cũng hiểu được.
Dù sao cô bé là cô nhóc bốn tuổi thật sự.
Hơn nữa, nói là nói tuổi thì thật sự hơi quá, thật ra Tuyết Bảo chưa đến ba tuổi. Ở thành phố Thẩm bọn họ luôn nói tuổi mụ, nếu như theo xét về bốn tuổi thì Tuyết Bảo mới chỉ ba tuổi mà thôi. Hơn nữa, vẫn chưa đến sinh nhật của cô bé…
Cô bé còn chưa tròn ba tuổi.
“Đồng ý.”
“Được đấy.”
“Mình không có ý kiến gì.”
Mọi người đều tán thành, Tuyết Bảo cũng phụ họa theo: “Đồng ý nhé.”
Dù không hiểu lắm, nhưng Tiểu Tuyết Bảo vẫn rất vui vẻ và thích thú, ao ước. Cô bé tuy còn nhỏ nhưng cũng biết tiền rất tốt, có tiền rất quan trọng.
Tưởng Hàn có sự đồng ý của mọi người, mỉm cười gật đầu nói: “Vậy ý kiến của mình chính là: Bước đầu tiên đi nhặt ve chai.”
Thấy mọi người thay đổi vẻ mặt, cậu nhóc lạnh lùng, tiếp tục nói: “Chúng ta mới bốn tuổi, có thể làm được gì khác? Dù nhặt ve chai hơi khó nghe, nhưng nếu như muốn kiếm tiền ở thời đại này thì chúng ta phải tích cóp nhóm tài chính khởi động đầu tiên. Đây là lựa chọn rất phù hợp.”
Hùng Bảo trêu: “Cậu không thể dẫn dắt bọn mình kiếm thêm chút tiền và bớt vào chuyện cao cấp sao?”
Cậu ấy đã quá quen Tưởng Hàn, dù sao cậu bé từng gây ra rất nhiều chuyện và Tưởng Hàn đã ra mặt giải quyết rất nhiều mớ hỗn loạn của mình. Hai người họ thật sự đã quá biết rõ về nhau rồi.
Tưởng Hàn lạnh lùng hơn: “Những cách kiếm tiền đều được viết trong luật hình sự. Cậu có muốn mình đọc luật hình sự ra không?”
Nếu như luật sư Hàn ở mấy chục năm sau nói ra những lời này thì tốt, nhưng bây giờ Tưởng Hàn dưới hình hài cậu nhóc con nói nghiêm túc như vậy lại vô cùng tương phản nhau, khiến người ta cảm thấy thật buồn cười.
Lâm Tú Uyển không giấu được gương mặt tươi cười của mình.
Tuyết Bảo chớp chớp hàng lông mi dài, đôi mắt hạnh lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tưởng Hàn, không biết đang nghĩ gì.
Hùng Xán Lạn: “...”
Cậu bé xua tay: “Không cần không cần, không cần thiết đâu.”
Tưởng Hàn nghiêm túc: “Mình không sợ nhặt ve chai sẽ mất mặt, các cậu sợ cái gì? Các cậu cần tiền hay cần thể diện?”
Đương nhiên là… Mọi người đồng loạt ngồi ngay ngắn lại… Cần tiền!
Tưởng Hàn: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”