Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tưởng Hàn lạnh lùng nhìn cả đám nhóc trọng sinh trợn mắt cá chết, bình tĩnh nói: “Có vấn đề gì sao? Chúng ta mới bốn tuổi, chẳng lẽ còn có thể mua cổ phiếu? Hay là đi đầu tư? Làm ăn buôn bán ư? Trẻ con phải làm chuyện trong khả năng trẻ con. Hơn nữa, kiếm thùng vàng đầu tiên bằng cách lượm ve chai có vấn đề gì chứ? Thời buổi này nhặt ve chai cũng kiếm được khối tiền đấy.”
Tuyết Bảo chọt chọt hai ngón tay, nói: “Nhưng mà ve chai đâu có bao nhiêu tiền đâu.”
Cô bé biết mà, biết Tiểu Hàn không biết kiếm tiền.
Tưởng Hàn: “Có giá lắm, cậu không tin mình ư?”
Tuyết Bảo: “Hả... Này...”
Cô bé thật sự không tin, nhưng vẻ mặt của Tiểu Hàn rất nghiêm túc.
Hơn nữa Tuyết Bảo cũng không muốn làm Tiểu Hàn tổn thương... Nhưng mà nhưng mà, trẻ ngoan không được nói dối.
Tuyết Bảo rối rắm muốn chết, khuôn mặt nhỏ vô cùng khó xử, ‘Các bạn nhỏ’ ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt cô bé không ngừng thay đổi đều không nhịn được cười.
Sao bé lại dễ thương vậy chứ.
Tưởng Hàn chưa từng trông trẻ, nhưng thuyết phục một đứa bé vẫn rất nhẹ nhàng, anh nói: “Nếu là định kiếm tiền làm quỹ lớp, vậy ngày mai chúng ta đến hỏi cô Lâm có được không? Nếu cô Lâm cũng cảm thấy ý này hay, vậy chúng quyết định như vậy đi?”
Nhắc tới cô Lâm, Tuyết Bảo lập tức ngước đầu lên, vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng gật đầu, nói: “Được, chúng ta nghe cô Lâm.”
Nhưng chỉ một lúc Tuyết Bảo lại giơ tay hỏi: “Quỹ lớp là cái gì? Mua cổ phiếu là cái gì? Đầu tư là cái gì?”
Cô bé không hiểu cái nào hết, tràn đầy lòng hiếu học nhìn Tưởng Hàn, ríu rít hỏi: “Mấy cái đó, là gì thế nhỉ?”
Tưởng Hàn: “...”
Người khác bật cười, Nguyên Trạch trêu chọc: “Nào, Tiểu Tưởng, giảng cho Tuyết Bảo của chúng ta nghe đi.”
Mấy đứa bạn Hùng Bảo cũng hùa theo: “Đúng vậy, giảng đi, đúng lúc chúng tôi nghe cùng luôn.”
Tưởng Hàn liếc một vòng, rồi cười nói với Tuyết Bảo: “Chính là, cách để kiếm tiền đấy, bây giờ Tuyết Bảo còn nhỏ, lớn lên là sẽ hiểu thôi.”
Tuyết Bảo gật đầu: “Ồ ồ.”
Những người khác: “...”
Ha ha!
Lúc còn nhỏ bọn họ thường nghe nhất là câu này, quả thật chính là câu nói vàng trong làng lừa gạt con nít.
Nhưng Tuyết Bảo chính là con nít, cô bé nghe xong không chút nghi ngờ, ngược lại còn ngoan ngoãn nói: “Mình muốn nhanh chóng lớn lên, là có thể biết được rất nhiều rất nhiều chuyện rồi.”
“Chắc chắn!” Mười mấy đứa trẻ khác lại trăm miệng một lời, hiếm khi mọi người ăn ý như vậy: “Chắc chắn cậu sẽ bình an vui vẻ lớn lên.”
Mắt Tuyết Bảo sáng lên, miệng ngạc nhiên cong cong: “Các cậu đồng thanh thật đấy.”
“Bởi vì mọi người đều nghĩ như vậy mà.” Tô Manh cười nhợt nhạt, cô bé nắm tay Tuyết Bảo, nói: “Đi, đi xuống dưới chơi.”
Suy nghĩ một chút, cô bé đề nghị: “Chơi diều hâu bắt gà con được không? Mọi người cùng chơi?”
“Được đấy, đi thôi!”
“Mình làm diều hâu!”
“Mình làm gà mái già.”
Tuyết Bảo hô lớn: “Mình làm gà con.”
“Được, vậy cậu phải cẩn thận đấy nhé...”
Tuyết Bảo: “Mình là gà con dũng cảm!”
Tiếng cười ríu rít của nhóm bạn nhỏ, đặc biệt vang dội...
“Cối xay gió, kẽo kẹt kêu. Phong cảnh nơi đây thật đẹp. Bầu trời đẹp thật đẹp, còn cả đám bạn cùng nhau chơi đùa. Cối xay gió, cứ thong thả quay tròn, đám bạn vui vẻ cầm tay nhau. Nắm tay cậu, nắm tay mình, các bạn ngày hôm nay, các bạn ngày mai. Ừm, bạn tốt!”
Tuyết Bảo, Khổng Điềm Điềm và Tô Manh nắm tay nhau, vừa cùng nhau hát vang vừa đi lên trên tầng.
Ba cô gái bé nhỏ này sống cùng một tòa nhà. Tuyết Bảo sống ở tầng hai, Tô Manh ở tầng bốn, còn Khổng Điềm Điềm sống ở trên tầng sáu, cũng là tầng cao nhất.
Các cô bé chia tay nhau ngoài hành lang. Tuyết Bảo gõ cửa cộp cộp: “Mở cửa nào, ông bà nội ơi mở cửa cho cháu. Bé con của ông bà về rồi đây.”
Bà Dung vội vàng ra mở cửa, mặt mày rạng rỡ: “Về rồi à, sắp bắt đầu ‘Cối xay gió’ rồi.”
Trên tivi đã dừng lại ở kênh thiếu nhi, đợi Tiểu Tuyết Bảo.