Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dẫu vậy, Tô Manh quan sát Tiểu Tuyết Bảo, cảm thấy Tiểu Tuyết Bảo quả thực là một bé gái xinh đẹp. Mặc dù cách ăn mặc hết sức quê mùa nhưng vẫn dễ thương quá chừng.
Đương nhiên! Cậu ấy còn có thể đẹp hơn nữa!
Chỉ cần có Tô Manh này, Tiểu Tuyết Bảo sẽ là em bé thời thượng nhất, đi đầu xu hướng của thập niên chín mươi.
Tô Manh càng nghĩ càng cảm thấy khá khả thi. Cô bé lén nhoẻn miệng cười.
Tuyết bảo được khen, ưỡn cái bụng nhỏ với vẻ đắc chí, đôi mắt to cong cong. Nhưng mà vừa quay đầu lại, cô bé đã nhìn thấy dáng vẻ tươi cười đáng sợ của cô bạn Manh Bảo. Tiểu Tuyết Bảo giật mình, nhích lại gần Manh Bảo, hỏi một cách vừa mềm mại vừa cẩn thận: “Manh Bảo ơi, hôm nay cậu cũng bị mắng hả?”
Manh Bảo cũng kỳ lạ, lạ đến mức đáng sợ luôn.
Tô Manh hơi vung tay, mỉm cười: “Mình không có bị mắng.”
Bị mắng, thế này là cũng ăn mắng rồi.
Tuyết Bảo lại “ồ” một tiếng thật dài. Nếu cô bé bị thì cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Cô nhóc kéo tay Tô Manh, nói: “Đừng đau lòng, tụi mình chơi chung ha.”
Mẹ nói rằng chơi chung với các bạn thì phải đoàn kết, có sự thương lượng. Cô nhóc rất biết chuyện, chủ động hỏi: “Manh Bảo muốn chơi cái gì đây?”
Nhìn bộ dáng của hết sức dễ thương của Tiểu Tuyết Bảo, Tô Manh cảm thấy trái tim cũng muốn tan chảy luôn. Quả nhiên, trẻ con là dễ cưng nhất. Trẻ con vừa biết chuyện vừa xinh xắn thì lại càng dễ cưng vô đối.
Nhưng mà quần áo này… Cô bé quan sát Tiểu Tuyết Bảo từ trên xuống dưới, ánh sáng chợt lóe lên: “Tụi mình chơi trò đóng vai gia đình đi.”
Tiểu Tuyết Bảo giơ cái tay mập mạp lên: “Đồng ý luôn.”
Khổng Điềm Điềm, Hùng Bảo và Nguyên Bảo: “Đồng ý, đồng ý.”
Tô Manh: “Vậy Tuyết Bảo muốn làm vai gì? Cậu diễn vai mẹ hay là làm con?”
Tuyết Bảo hơi do dự một chút, hỏi ngược lại: “Mình có thể làm công chúa không? Mình muốn làm nàng công chúa xinh đẹp nhất.”
Tô Manh tiếp thu ý kiến, nói: “Được. Tụi mình chơi trò đóng vai hoàng cung đi. Cậu làm công chúa, mình làm thợ may, công chúa đến chỗ này để may quần áo.”
Tiểu Tuyết Bảo: “Ơ?”
Tô Manh trịnh trọng nói: “Công chúa cần phải có váy công chúa. Tuyết Bảo không có nè. Mình làm thợ may, mình có thể may cho cậu. Nhà mình có máy may.”
Lúc này, Khổng Điềm Điềm đang đứng bên cạnh cảm thấy có chỗ không đúng, sinh ra một chút xíu lo lắng. Cô bé kéo Tô Manh lại, hỏi: “Cậu muốn may quần áo à?”
Tô Manh: “Đúng đó. Đi thôi, tới nhà mình.”
Tiểu Tuyết Bảo: “Ơ ơ?”
Khổng Điềm Điềm cảm thấy đau đầu. Cô bé vội vàng giữ chặt Tô Manh, nói: “Cậu mới có bốn tuổi, mẹ cậu sẽ không cho cậu đụng vào máy may đâu. Còn nữa, tụi mình cũng không có vải đó! Bốn tuổi, chỉ mới bốn tuổi thôi! Cậu tỉnh táo một chút đi.”
Tiểu Tuyết Bảo phụ họa: “Đúng rồi. Tụi mình bốn tuổi, người lớn không cho làm đâu.”
Tô Manh mỉm cười: “Không sao, mẹ mình nghe theo mình mà. Hơn nữa, ai nói nhà mình không có vải? Nhà mình có rèm cửa á. Rèm cửa của nhà mình không hợp để làm rèm cửa, nhưng nếu làm quần áo trẻ em thì nhất định rất xinh xắn. Mình có thể cắt cho.”
Tuyết Bảo vô cùng kinh ngạc.
Cô bé vội giữ chặt cô bạn của mình, tận tình khuyên nhủ: “Cậu như thế sẽ bị đánh đòn.”
Cô nhóc con nghĩ thử, giả dụ bản thân cũng cắt rèm cửa trong nhà. Cô bé run lên, cảm thấy không giữ nổi cái mông nhỏ của mình, sẽ phải bị hầm với măng.
Cô bé lặng lẽ che kín cái mông nhỏ của mình, càng thêm kiên quyết: “Manh Bảo, cậu phải bình tĩnh nha!”
Khổng Điềm Điềm ở bên cạnh đã bắt đầu xoa huyệt Thái Dương. Là người thông minh, suy nghĩ cứng nhắc mà sau khi sống lại cũng… Sa sút trí tuệ?
Chữ “sầu” viết hoa!
Khổng Điềm Điềm âu sầu, Tiểu Tuyết Bảo còn âu sầu hơn.
Cô bé còn nhỏ mà đã chịu đựng nỗi phiền lo không nên có ở cái tuổi này, phải lo nghĩ cho cô bạn của mình.
Mẹ nói dối. Mẹ nói Manh Bảo là đứa bé biết điều nhất trong hàng xóm chung quanh, mẹ nói dối!