Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Duy Duy thấy cô bé ngẩn người thì cười khúc khích: “Nghĩ gì mà như người mất hồn thế?”
Lương Tiểu Muội ngượng ngùng cười: “Em đang ảo tưởng em là công chúa ạ, chị dâu, em buồn cười lắm đúng không?”
“Đương nhiên là không.” Tô Duy Duy bật cười: “Có sức tưởng tượng là chuyện tốt, em biết không? Sở dĩ rất nhiều tác giả viết ra được những câu chuyện cảm động như vậy chính là bởi vì lúc bọn họ còn nhỏ cũng thích mơ mộng, nếu như tương lai em có thể viết những câu chuyện này ra, nhất định chị dâu sẽ làm độc giả đầu tiên của em.”
“Thật ạ?” Lương Tiểu Muội đỏ mặt, cô bé chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, vậy mà chị dâu lại tưởng thật, trẻ con như cô bé thì có thể viết câu chuyện gì được chứ? Chị dâu luôn tin tưởng cô bé mù quáng, như thể cô bé và Tranh Tranh nhất định sẽ trở thành nhân vật lớn giỏi giang.
“Mau nhìn nè, đây là công chúa nhỏ nhà ai vậy?”
Lương Tiểu Muội không tin nổi mà soi gương, trong gương tóc cô bé được tết thành bím cao cao, chị dâu còn buộc cho cô bé bằng một sợi dây buộc tóc có vương miện nhỏ, phối hợp với bộ váy công chúa màu trắng này, hiển nhiên chính là một cô công chúa nhỏ.
Hôm nay, Lương Tiểu Muội luôn ngẩng cao đầu, miệng vểnh lên thật cao, cô bé không ngừng đi qua trước cửa các nhà, mãn nguyện khi nhìn thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm cô bé bằng ánh mắt ngạc nhiên hâm mộ, từ quần áo đến giày. Thôn dân tụ tập hóng mát thấy quần áo của Lương Tiểu Muội thì nghị luận ầm ĩ.
Chút lòng tự trọng của cô bé dâng lên tới cực điểm.
“Tiểu Muội, bộ váy cậu cháu xinh đẹp thật đấy? Là mẹ cậu mua cho cậu hả?” Nhưng ai cũng biết mẹ kế của Lương Tiểu Muội đối xử với cô bé rất không tốt.
“Không phải, là chị dâu tớ!” Còn lâu Lưu Ngọc Mai mới mua quần áo cho cô bé, cho dù mua cũng là mua loại phong cách quê mùa, thẩm mỹ không tốt chút nào, nhìn cách ăn mặc của Hồng Hồng là biết, lúc nào cũng mặc màu đỏ tím, mặc phong cách quê mùa, đâu có giống như chị dâu, tùy tiện sửa sang một chút đã giúp cô bé trở thành công chúa nhỏ.
“Chị dâu cậu đối xử với cậu tốt như vậy sao?” Kiều Kiều đi cùng hâm mộ nhìn về phía Lương Tiểu Muội, váy của Lương Tiểu Muội giống như công chúa Bạch Tuyết vậy, từng lớp ren bồng bềnh rất đẹp, cô bé cũng có chị dâu, nhưng chị dâu của cô bé luôn ghét bỏ cô bé vướng víu, bình thường khi chị dâu mua đồ ăn ngon đều đóng cửa lại không cho cô bé đi vào, cô bé cũng đã quen rồi, những chị dâu khác trong thôn này không giống như Tô Duy Duy, mua quần áo đẹp như vậy cho em chồng.
“Chị dâu cậu thật tốt, thật hy vọng chị dâu tớ cũng như vậy.”
“Đương nhiên! Chị dâu tớ tốt lắm! Cả đêm chị ấy không ngủ để quạt cho tớ, có đồ ăn ngon thì không nỡ ăn toàn để lại cho bọn tớ.”
Những bạn nhỏ khác cũng tới, vây quanh Lương Tiểu Muội hỏi này hỏi kia, Lương Tiểu Muội thuật lại lời đã nói với Kiều Kiều thêm lần nữa, mọi người càng hâm mộ hơn.
Lương Tiểu Muội có tính tình khoe khoang, nhưng lần khoe khoang này của cô bé lại giúp Tô Duy Duy có danh tiếng tốt, hôm nay người trong thôn đều đang bàn tán, nói Tô Duy Duy đối xử rất hào phóng với em chồng, Lưu Ngọc Mai kia luôn nói cô muốn bỏ trốn theo đàn ông, một người muốn bỏ trốn theo đàn ông có chịu tiêu nhiều tiền cho em chồng như vậy không? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
*