Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạ Chấn Giang là một kẻ vô tích sự, vào ngày mùa vụ chẳng bao giờ thấy mặt. Bố chồng Lương Phú Quý lại thường xuyên bị Lưu Ngọc Mai sai đi giúp việc cho nhà mẹ bà ta, toàn bộ việc đồng áng dồn vào một mình cô. Mặc dù bản thân cô cũng là người nông thôn, ở nhà cũng biết làm việc đồng áng, nhưng nhà này có mười mấy mẫu đất, cày cấy cứ như muốn lấy mạng người vậy. Một cô dâu nhỏ trẻ tuổi như cô đương nhiên không chịu nỗi khổ này được, nhưng mẹ chồng sau không phải là người vô lo, tìm đủ mọi cách sai cô đi làm việc.
Lúc cơm tối Lưu Phú Quý gọi Tô Duy Duy ăn cơm, trẻ con nhà họ Lương chỉ có Lương Tiểu Muội và Lương Tiểu Đệ ở đó. Bây giờ Lương Tiểu Đệ lên trung học cơ sở, nhìn dáng vẻ học tập không thấy căng thẳng lắm, lúc ăn cơm vẫn luôn đọc tiểu thuyết võ hiệp không biết mượn được từ đâu, đầu cũng không ngước lên. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Lưu Ngọc Mai và Tô Duy Duy tranh cãi không vui vẻ, lại còn có thể ngồi cùng nhau ăn cơm cũng xem như thần kỳ.
Tô Duy Duy cúi đầu nhìn bánh bao bột trong chén, cô thấy sầu muộn, một chút thịt cũng không có. Đối với kiểu người không có thịt ăn không ngon như cô mà nói, ngày tháng này thật sự không dễ sống. Lúc đang suy nghĩ, chân cô bị thứ gì đó đụng phải. Cô rút chân về, ai ngờ Tạ Chấn Giang được nước làm tới lại chạm thêm một cái, rõ ràng là cố ý.
Tô Duy Duy cong môi: “Tạ Chấn Giang, anh đụng vào chân tôi làm gì đó?”
Cô vừa nói ra câu này, trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Tạ Chấn Giang.
Tạ Chấn Giang hoảng loạn một lúc, cười gượng nói: “Cô nói gì thế, không phải do tôi không để ý thôi sao?”
Giang Đào đang đút cơm có Tráng Tráng đột nhiên lạnh mặt, tức giận nhìn chằm chằm Tạ Chấn Giang.
Tạ Chấn Giang vội vàng nói: “Em đừng nghe cô ta nói bậy, Tô Duy Duy chính là sao chổi, tôi nói Tô Duy Duy cô làm cái gì đó? Chẳng lẽ cái bàn này là của nhà cô, cô có thể ngồi còn tôi thì không thể sao?”
Tô Duy Duy bật cười: “Vậy sao? Vậy là tôi hiểu lầm anh rồi?”
“Vốn dĩ chính là vậy! Tôi cảnh cáo cô đừng có nói bậy, thời đại này phỉ báng là phạm pháp đó!”
“Yo!” Nụ cười của Tô Duy Duy mang ý vị sâu xa: “Không tệ nhỉ, một người mù chữ như anh còn biết phỉ báng, còn biết phạm pháp?”
Tạ Chấn Giang bị bịt miệng đến không nói nên lời, chỉ đành xin tha thứ nhìn về phía Giang Đào, sắc mặt Giang Đào âm u mà dữ tợn liếc xéo Tô Duy Duy một cái, sắc mặt Lưu Ngọc mai cũng khó coi, lập tức la lối: “Cái bàn này chỉ lớn nhiêu đây, hay là bọn tôi đều không ngồi để cho một mình cô ăn, một góa phụ như cô, con trai tôi có thể nhìn trúng cô? Bớt dát vàng lên mặt mình đi.”
Tô Duy Duy nghe xong bật cười: “Đúng đó, một góa phụ như tôi, con trai bà còn muốn quấy rối tình dục, làm sao? Bị coi thường đúng không? Bà yên tâm, dù tôi có là góa phụ cũng không nhìn trúng đứa con trai là quỷ xui xẻo đó của bà. Mặc dù Hạc Minh nhà tôi chết rồi, nhưng về cơ bản thì gu thẩm mỹ của tôi vẫn còn.”
Lương Tiểu Muội ngây ngốc nhìn cái này nhìn cái kia, nhưng Lương Tiểu Đệ đã lên trung học rồi, đang là lúc phản nghịch. Mấy năm trước mẹ ruột của Lương Tiểu Đệ mất, tất cả những người trong nhà này đều do anh cả Lương Hạc Minh nuôi sống. Bây giờ Lương Hạc Minh chết ngoài ý muốn, Tạ Chấn Giang liền muốn ăn hiếp chị dâu thì Lương Tiểu Đệ cậu ấy là người đầu tiên không để chuyện này xảy ra. Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Đệ nhìn về phía bọn họ bằng vẻ mặt thù hận, Lưu Ngọc Mai và Tạ Chấn Giang nhìn nhau một cái, lại không dám nói nói gì.