Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cho nên con khóc là để cố ý phối hợp với mẹ sao? Con biết nếu con khóc, mọi người càng thêm tức giận à?”
Tranh Tranh ậm ừ, điều này khiến Tô Duy Duy bị sốc, cô cảm thấy IQ của mình đã bị đè bẹp, lúc cô ba tuổi thì đang làm gì nhỉ? Chuyện từ hồi xa xưa như vậy đương nhiên cô chẳng nhớ nữa, nhưng cô nhớ rõ ràng lúc còn học đại học, cô còn không biết nhìn sắc mặt của mọi người, đến tận lúc tốt nghiệp đại học ra ngoài đi làm cô mới biết, nhưng Tranh Tranh mới ba tuổi đã có chỉ số IQ cao như vậy?
Tuy nhiên, sự hợp tác đầu tiên của họ đã cho thấy một sự ăn ý ngầm chưa từng có, Tô Duy Duy nheo mắt để bày tỏ sự hài lòng của mình, cô hôn hôn Tranh Tranh mấy cái, Tranh Tranh được chiều nên hai má đỏ bừng, ngượng ngùng đưa tay sờ lấy mặt.
…
Ở quê có phép tắc, Tô Duy Duy chỉ là con dâu, nếu thật sự muốn cãi cọ với mẹ chồng, lại không có người ủng hộ, cuộc sống ở thôn quê sẽ rất khó khăn. Nhưng có thím Quế Hoa ở phía sau làm chỗ dựa, cho dù cô với mẹ chồng có xé rách mặt thì ít nhiều cũng có chút sức mạnh.
Về phần vụ thu, việc không có cơm ăn thì liên quan gì đến cô? Dù sao cô cũng không định ở chỗ này quá lâu, không có tiền, ngay cả một đôi tất cũng không mua nổi, tốt xấu gì cũng nên có một ít tiền trong tay. Tô Duy Duy quyết định kiếm một ít tiền, sau đó gửi một chút cho Lương Vệ Đông, đứa con thứ hai đã học năm ba trung học được ba năm nhưng vẫn không thi đậu đại học.
Ngày hôm sau, khi bầu trời còn chưa sáng tỏ, Tô Duy Duy đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, lén lút đạp chiếc xe cũ kỹ rời khỏi nhà. Đây là chiếc xe đạp được Lương Phú Quý mua cho cô, nhưng bình thường chỉ có Tạ Chấn Giang và Giang Đào sử dụng. Nếu Tô Duy Duy không trộm thì làm sao có thể được đạp chiếc xe này đi ra ngoài? Lúc này mới có hơn 3 giờ, Tranh Tranh vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ, dụi mắt, nhìn Tô Duy Duy.
Tô Duy Duy bế cậu đặt ở trên cây xà đơn: “Ngoan, ngủ đi. Lát nữa, mẹ sẽ gọi con.”
Tranh Tranh díp mắt lại, hơi bĩu môi một chút rồi tiếp tục ngủ.
Hai người vừa đi được vài bước thì phía sau bỗng truyền đến tiếng gọi của Lương Tiểu Muội. Cô bé chạy tới, lôi kéo chiếc xe của Tô Duy Duy, khóc nức nở, nói: “Chị dâu, chị đừng bỏ lại Tiểu Muội. Tiểu Muội không thể không có chị được.”
Tô Duy Duy nuốt nước bọt: “Ai bỏ lại em? Chị dâu chỉ đi ra ngoài có chút việc, không tiện mang theo em.”
“Chị nói dối! Chị còn mang theo cả Tranh Tranh nữa. Chắc chắn là chị không cần em, em mặc kệ, em không cho chị đi, chị đi rồi sẽ không còn ai chải đầu cho Tiểu Muội nữa.” Lương Tiểu Muội khóc đến thương tâm, cô bé vốn không có ấn tượng gì về mẹ của mình. Sau khi sinh cô bé ra không được bao lâu, mẹ ruột của cô bé qua đời. Ấn tượng về mẹ đều được chuyển sang Lưu Ngọc Mai, nhưng Lưu Ngọc Mai lại đối xử không tốt với cô bé, nói cô bé là đứa trẻ mang điềm xấu, cho rằng cô bé đã khắc chết mẹ đẻ của mình, cả đời này sẽ không thành công. Trước kia, chị dâu đối xử với cô bé cũng không được tốt, nhưng hiện tại, chị dâu lại đối xử với cô bé tốt hơn trước. Vì vậy, cô bé không muốn mất đi chị dâu.
Ánh mắt Lương Tiểu Muội hoảng sợ, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem hết cả khiến cho Tô Duy Duy dở khóc dở cười. Chẳng qua cô chỉ chải đầu cho Lương Tiểu Muội thôi, sao lại bám lấy cô như thế rồi?