Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nói thì thật dễ làm mới khó, nếu anh không thể chuyển hồ sơ của mình vào thì căn bản sẽ không tìm được một công việc tốt nào. Sau vài năm nữa, khi anh hết sạch tiền và bắt đầu cảm thấy khó chịu, chắc chắn sẽ cảm thấy rằng nếu không phải do tôi liên luỵ anh thì anh sẽ không đi đến bước đường này, đến cuối cùng mọi tội lỗi đều đổ cho tôi.”
Tề Nguyên Tân sửng sốt, tại sao Tô Duy Duy lại nghĩ anh ta là người như vậy?
“Chẳng lẽ trong lòng em tôi là người như vậy sao?”
“Đúng!”
Tô Duy Duy lạnh lùng, không chút lưu tình, nói: “Trong lòng tôi, anh chính là người như vậy. Anh có thể nghĩ ra cách vô trách nhiệm nhường này còn dám nói mình không ích kỷ? Tôi chỉ muốn hỏi một câu, tại sao anh lại muốn bỏ trốn?”
“Đương nhiên vì muốn cho em một cuộc sống tốt.”
“Nếu như anh thực sự muốn đối tốt với tôi, vậy cũng được, anh về nhà nói với mẹ là anh muốn cưới cho tôi đi.”
Tề Nguyên Tân sững sờ trong giây lát, một lúc sau mới ấp a ấp úng nói: “Cưới em? Thế nhưng em không hiểu mẹ tôi, bà ấy nhất định sẽ không đồng ý. Đến lúc đó…”
“Khi đó mọi người sẽ bàn tán về anh, nói Tề Nguyên Tâm anh lấy vợ góa! Sợ bọn họ sẽ nói tôi có hộ khẩu ở nông thôn, mang theo tôi là gánh nặng, vướng víu đúng không? Còn không phải anh sợ người ta nói tôi không xứng với anh hay bố mẹ anh không chấp nhận sao?”
Tô Duy Duy mặt không đổi sắc nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, bỏ trốn hay gì đó thực sự rất vô trách nhiệm, vứt bỏ tất cả chạy trốn như vậy, nếu anh ta thực sự có trách nhiệm, tại sao anh ta lại không thể cưới cô?
Tề Nguyên Tân mang theo hận ý trong lòng cùng sự tức giận đến gặp Tô Duy Duy. Anh ta muốn hỏi cô tại sao lại trêu đùa và bắt anh ta đợi ở nhà ga như một kẻ ngốc như thế. Nhưng anh ta không ngờ Tô Duy Duy lại hỏi câu này, chỉ là, cưới cô? Không phải anh ta không nghĩ tới, nhưng bố mẹ anh ta có của ăn của để, cũng coi như có chút quyền thế, chắc chắn không có khả năng cho anh ta lấy quả phụ làm vợ. Đến lúc đó bị hàng xóm nghị luận, sắc mặt của bố mẹ anh ta chắc chắn không tốt. Hơn nữa mẹ anh ta rất cường thế, nhất định sẽ dùng cái chết để áp chế, anh ta thực sự không làm được.
Hơn nữa, trước đó anh ta đã hỏi qua, mẹ anh ta cũng không đồng ý cho anh ta lấy một người phụ nữ có hộ khẩu nông thôn, huống chi là một góa phụ đã có con.
“Duy Duy em nghe tôi nói, bố mẹ tôi rất cứng rắn, nhất định sẽ không đồng ý. Bỏ trốn là cách tốt nhất. Tôi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì em, như vậy chưa đủ chứng minh lòng tôi sao?”
“Không thể!”
Giọng Tô Duy Duy lạnh lùng, cô nhặt một ngọn cỏ bỏ vào miệng, dáng vẻ có chút bạc tình:
“Tôi chỉ chấp nhận một loại tình yêu, bất kể có hộ khẩu nông thôn hay không, bất kể tôi có phải góa phụ hay không, có công việc, nghề nghiệp hay không, đường đường chính chính cưới tôi về, cho tôi và Tranh Tranh một danh phận. Nếu như anh làm được thì giờ tôi sẽ gả cho anh, còn nếu không làm được, xin anh muốn đi đâu thì đi!”
Sau khi nói xong, Tô Duy Duy liền gánh sọt bỏ đi.
Tề Nguyên Tân đứng tại chỗ, giờ đang là mùa hè, nhưng anh ta cảm thấy như thể vừa rơi vào một động băng. Môi anh ta mấp máy, muốn gọi cô nhưng cuối cùng lại không nói ra.