Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Đào nghiến răng, nghĩ đến Tráng Tráng cũng xấp xỉ tuổi Tranh Tranh nhưng lại lùn hơn Tranh Tranh một cái đầu, khí chất lại càng không bằng. Con gái cô ta Hồng Hồng với Lương Tiểu Muội rõ ràng cũng có nhan sắc như nhau, nhưng Lương Tiểu Muội người ta trang điểm lên là có ngay kiểu khí chất nói không lên lời, mà Hồng Hồng thì sao? Nhìn thấy người lạ lại rụt người lại, sợ này sợ kia, căn bản không lên được mặt bàn, dáng người vừa lùn lại còn béo, so sánh một hồi, trong lòng Giang Đào cực kỳ không thoải mái.
Hồng Hồng lập tức chạy tới muốn ăn bánh, Giang Đào tức giận mắng: “Ăn! Chỉ biết ăn! Ăn chết mày đi, mày nhìn người ta gầy như thế nào mà mày ăn thì càng ngày càng giống heo?”
Hồng Hồng rụt người lại, bị mắng không dám nói lời nào, rất nhanh Tráng Tráng chạy tới muốn ăn bánh, Giang Đào lập tức đem bánh trong tay thổi nguội đưa cho Tráng Tráng.
Bữa tối của nhà nông rất bình thường, Lưu Ngọc Mai xào ớt với tôm khô, dùng bánh cuốn cuộn ăn kèm, bên này, bọn họ đang ăn, bỗng nhiên ngửi được mùi thơm từ cách vách truyền đến.
Hồng Hồng hít mũi, thèm đến hoảng hốt: “Mẹ, hình như là mùi của thịt đầu heo, con cũng muốn ăn thịt đầu heo.”
Tráng Tráng cũng hít mũi, nước miếng muốn chảy ra: “Mẹ, con ngửi được mùi của mì ăn liền, mẹ, con muốn ăn mì ăn liền.”
“Nói bậy! Cái gì đầu heo thịt mì ăn liền! Đừng nói bậy” Mức độ đồ ăn nhà bên cạnh như nào cô ta là người hiểu rõ, thời buổi này thuế lương thực giao để ăn còn không đủ, không đến mức chết đói, nhưng ăn ngon thì không có khả năng. Mọi nhà đều làm nghề trồng trọt như nhau, ngoại trừ có khách uống rượu mừng, nhà ai có điều kiện để ăn ngon như vậy?
“Mẹ, con ngửi thấy thật đó!” Hồng Hồng ủy khuất nói.
Giang Đào hít mũi, trong không khí thực sự có mùi thịt đầu heo nướng, mùi thơm kia làm người ta phải chảy nướng miếng, đến mức mì ăn liền cũng thơm, lại nói lâu lắm cô ta chưa ăn mì ăn liền rồi.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy bên cạnh có đặt một cái bàn tròn nhỏ, trên đó bày mấy đĩa rau củ đã nấu chín. Nhìn từ xa thì thấy nào là đầu heo, thịt bò chín, móng giò lợn... Tranh Tranh ngồi bên cạnh với bát mì gói trong tay, thỉnh thoảng còn thổi hơi nóng từ mì gói.
Tối hôm nay Lưu Ngọc Mai cũng không làm món gì ngon, vẫn là bánh mì cuộn tôm khô, cháo thì có thể soi được bóng người ở trong. Hơn nữa Lưu Ngọc Mai còn là người nấu ăn không ngon, lần nào ăn cơm Giang Đào cũng ăn không đủ no. Mặc dù trước kia nhà cô ta cũng không sống khá giả, nhưng mỗi khi bố cô ta có tiền thì ông ấy sẽ cải thiện đồ ăn trong nhà. Ai ngờ sau khi lập gia đình thì Lưu Ngọc Mai lại là một người keo kiệt, ngày nào bà ta cũng chỉ muốn giữ tiền trong tay, một đồng tiền cũng không muốn đưa ra. Trong nhà có làm muối món thịt khô, Lưu Ngọc Mai không cho mọi người ăn, chỉ cho mọi người ngắm nhìn mỗi ngày, nói là muốn để dành nấu Tết Trung thu, gần một tháng rồi cô ta vẫn chưa được ăn mặn.
Lúc này, Lương Vệ Đông, Lương Tiểu Đệ, Lương Tiểu Muội và Tranh Tranh đều đang ngồi quanh chiếc bàn tròn nhỏ, nếu không ăn thịt đầu heo thì cũng là ăn móng giò heo, nhưng mùi thức ăn vẫn cứ thỉnh thoảng xộc vào mũi mọi người. Miệng của Giang Đào đầy nước miếng, không hề che giấu gì mà nhấp hé miệng. Bọn họ luôn như vậy, càng đừng nói đến Tráng Tráng và Hồng Hồng.