[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 40: Chương 40: An cư (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Thấp nhất là bao nhiêu? Đúng rồi chỗ đậu xe thì sao?” Thư Nhan lại đi một vòng quanh nhà, thật sự căn nhà quá đẹp, cô ấy rất thích, có thể bây giờ ở Nam Thành thì ngoại trừ nhà có vốn nước ngoài hoặc nhà tiêu thụ trong nước thì đây là cái tốt nhất.

“Nếu như chị có thể thanh toán hết một lần thì có thể giảm cho chị hai phần trăm, căn 120 mét vuông cũng có chỗ đậu xe riêng cũng xem như là quà tặng vì vậy cũng rất rẻ.” Cô gái bán hàng có thể thấy sự do dự của Thư Nhan vội vàng nói.

Thư Nhan gật đầu, tặng nơi đậu xe cũng không tệ: “Xóa số lẽ đi làm tròn thành bốn ngàn vậy, ngoài ra giúp tôi giải quyết vấn đề nhập học cho con tôi.”

“Vấn đề này của chị vượt quá quyền hạn của tôi, tôi phải đi xin ý kiến của lãnh đạo mới được.”

“Được thôi, đi đi.”

Quay lại Trung tâm bất động sản một lần nữa, Thư Nhan được mời vào bên trong một căn phòng, có một cô gái mặc áo vest rót trà cho cô ấy, và còn mang đến một ít điểm tâm, cầm bừa một cái cắn một miếng liền thấy cô gái bán hàng đi theo sau lưng một người đàn ông trung niên bước đến.

“Xin chào, tôi đã nghe Tiểu Lý nói về yêu cầu của cô rồi, hai điều kiện này thật sự khiến tôi khó xử.”

Thư Nhan nhìn chằm vào cái bảng tên trước ngực người đàn ông: “Giám đốc Vương, con người của tôi đây cũng rất nhanh gọn, thật ra cũng không có đưa ra yêu cầu quá đáng gì, bốn ngàn một mét vuông và thêm tư cách nhập học trường tiểu học Tây Thành, nếu như có thể thì lập tức ký hợp đồng.”

Khu biệt thự Nam Phủ là khu chung cư cao cấp được tiêu thụ trong nước, môi trường xung quanh và cơ sở hạ tầng đều rất tốt, so sánh giá cả mà nói thì tương đối cao, căn hộ nhỏ 60 mét vuông trong khu chung cư đã bán gần hết rồi, còn căn 120 mét thì bán không được tốt lắm, vì vậy giá cả như thế này không có vấn đề gì cả, mà là trường tiểu học.

“Tôi có thể tự quyết và đồng ý về giá cả, tư cách nhập học cũng không vấn đề gì, nhưng năm nay đã khai giảng rồi, chỉ sợ bây giờ mà vào học thì có hơi khó khăn, con của cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Bọn họ đã liên hệ qua với các trường học khác chỉ có trường tiểu học Tây Thành là khó nói bàn bạc nhất.

“Đúng bảy tuổi, nó sinh vào giữa năm vừa đúng tuổi lên tiểu học.” Thư Nhan lắc đầu: “Đây là điều kiện quan trọng nhất, tôi đến đây mua nhà là vì vấn đề học hành của con cái.”

Không phải vì con cái đi học thì hà cớ gì cô phải mua ở đây, gần năm trăm ngàn đồng cơ mà! Ở xa về phía ngoại thành mua một nơi có sân vườn rộng thì tốt biết bao nhiêu, giá cả lại không đắt đỏ rồi đợi vài năm nữa đưa vào diện quy hoạch, sẽ đường hoàng thành nhà giàu mới nỗi.

Dường như Giám đốc Vương ngập ngừng rất lâu: “Được, cô đã thẳng thắn như vậy thì tôi còn gì để nói nữa chứ, Cô Thư, nếu như có bạn bè nào muốn mua nhà ở vậy nhờ cô giới thiệu khu chung ở chỗ chúng tôi.”

Nếu mà kỳ kèo thêm một chút có thể giá cả sẻ được bớt thêm một chút, nhưng về việc tư cách nhập của con cái mà nói thì chút tiền này là quá ít, toàn bộ để trả cho việc chọn trường.

Liên quan đến chuyện trường học của bọn trẻ, Thư Nhan yêu cầu đối phương viết một thỏa thuận khác bắt buộc phải bảo đảm suất nhập học cho con mình.

“Điều này cô cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ phúc đáp cho cô có thế nào cũng sẽ không thể trì hoãn việc học của bọn trẻ được.” Giám đốc Vương nhìn thấy giấy chứng minh của Thư Nhan: “Cô không phải là người dân Nam Thành sao?”

“Đúng vậy, tôi đang muốn hỏi là tôi có thể an cư lạc nghiệp được không? Lẽ nào không phải người địa phương thì không thể mua sao?”

Thời điểm này đã giới hạn mua hàng rồi sao? Chắc có lẽ không đâu nhỉ?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.